hắn giam cầm cô
Tiểu Dã Phượng Bị Hãn Long Giam Cầm. Công chúa được sở hữu nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành vậy mà lại bị một tên bá đạo nước bạn dám cưỡng hôn cô trước mặt bao nhiêu người. Cô còn mặt mũi dám gặp ai mà hắn còn ngang nhiên tớ khẩn xin hoàng thượng cho hắn
Hắn bèn cười khẩy , bàn tay nắm tóc cô từ từ thả ra , hắn vuốt nhẹ khuôn mặt cô từ gò má đến đôi môi , đến vết sẹo dài do hắn gây ra , mọi thứ đều khiến hắn cảm thấy khó chịu Tại sao có vết sẹo rồi mà cô vẫn xinh đẹp như vậy , khuôn mặt xinh đẹp này vẫn có thể đi quyến rũ thằng đàn ông khác , cô vẫn sẽ bỏ hắn
Cô Nàng Xinch Đẹp Của Tổng Giám Đốc là câu chuyên cảm xúc của Hạ Vân Vi . cô luôn nghĩ thiếu nữ của thời đại bắt đầu, cấp thiết nghe theo sự sắp xếp hôn nhân gia đình của cha người mẹ bản thân, tuy vậy cần yếu làm trái ý của cha người mẹ. phương pháp giỏi với cô là hội đàm cùng với vị hôn phu
Giam Cầm, Bỏ Trốn! - Chương 14 Bởi van hien nguyen 0 Thuộc truyện: Giam Cầm, Bỏ Trốn! Đêm khuya, Lăng Tiêu ngủ mê mệt sau khi bị Lăng Thần đòi hỏi mãnh liệt, Lăng Thần trìu mến rửa sạch người cho anh rồi nhẹ nhàng quấn anh trong chăn ấm, hắn ngồi bên giường ngắm nhìn hồi lâu, cúi người in một nụ hôn lên trán anh mới đứng dậy đi đến thư phòng.
Bỗng ông ta cầm lấy tay cô, và đặt nó lên dương vật của ông, và ông ta hứa rằng chỉ cần cô thỏa mãn được ông ta thì ông ta sẽ kí hợp đồng. Vì hợp đồng khá quan trọng nên không còn cách nào khác cô đành nghe lời hắn ta. Người thư ký ấy quỳ xuống dưới chân của tên kia và kéo quần của hắn xuống. Sex hay cô thư ký xinh đẹp nút dương vật giám đốc
Tần Nhị Thế Đế秦二世帝. (chi tiết) Tần Nhị Thế ( chữ Hán: 秦二世; 230 TCN - 207 TCN), hay Nhị Thế Hoàng đế (二世皇帝), tên thật là Hồ Hợi (胡亥), tính Doanh (嬴), thị Tần (秦), là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ 210 TCN đến
Hủy Hợp Đồng Vay Tiền Online. "Tuyết Hân, cháu nên ngủ sớm đi, có lẽ hôm nay Thương Trì sẽ không về." "Bác Nghiêm cứ ngủ trước đi ạ, cháu đợi thêm một lúc nữa, nếu 12 giờ vẫn không thấy anh ấy, thì cháu sẽ lên phòng sau..." Tưởng Tuyết Hân nhỏ giọng đáp lại ông, trên gương mặt vẫn thường trực một nụ cười hiền, cố ý tỏ ra mạnh mẽ là để bác Nghiêm không phải lo lắng thay cho cô, bởi vì đợi chờ hắn là do cô tự nguyện. Bác Nghiêm có chút không nỡ quay đầu đi về phòng mình, ông lẳng lặng đứng một nơi ở góc khuất hành lang nhìn xuống cô gái nhỏ đang cuộn tròn ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt lơ đễnh dán lên màn hình tivi đang phát bừa một kênh truyền hình nào đó. Thi thoảng lại ngước mặt nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi lại cúi đầu thở dài thất vọng. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc, rồi lại nghiêng đầu nhìn về cổng biệt thự tối đen. Đều là những dáng vẻ chờ đợi trong mỏi mòn, ngày qua ngày đều như thế khiến ông cũng phải cảm thấy thương xót cho Tưởng Tuyết Hân, mà ông cũng chẳng biết mối duyên nợ của cô và Lệ Thương Trì là như thế nào, ông biết không hẳn là cả hai chán ghét nhau... Nhưng có gì đó mà hai người luôn che giấu, rõ ràng nhất có lẽ là Lệ Thương Trì. Cho đến khi Tưởng Tuyết Hân lim dim ngủ gục trên gối, bác Nghiêm còn định đi xuống lấy tấm chăn đắp lên cho cô, thì bất chợt từ ngoài cổng biệt thự vang lên một tiếng động, tiếng xe quen thuộc chạy vào trong như tiếng chuông báo thức khiến cho Tưởng Tuyết Hân sực tỉnh. Lệ Thương Trì về rồi! Tưởng Tuyết Hân đứng thẳng người dậy, nhưng khi Lệ Thương Trì vừa bước chân vào đến cửa thì ánh mắt của hắn bất chợt lại trở thành dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, nhìn đến cô vô cùng chán ghét. "Anh về muộn vậy... Hôm nay có chuyện gì sao?" "Tránh ra." "Anh ăn gì nhé? Em có nấu món mà anh thích." Sau khi đáp lại một câu "Tránh ra", hắn chỉ đứng sừng sững như một bức tượng ở trước mặt Tưởng Tuyết Hân mà không trả lời gì thêm, cũng không muốn nhìn vào mắt cô, khiến cho Tưởng Tuyết Hân như chết lặng, cô mím chặt cánh môi, đành phải nghiêng người tránh đường cho hắn đi lên lầu. Gần một năm kết hôn, Lệ Thương Trì vẫn giữ nguyên bức tường phòng bị cho riêng mình, thậm chí hắn còn chán ghét cô đến độ cũng chưa một lần nào cùng Tưởng Tuyết Hân chung giường. Sống chung một nhà như hai người xa lạ, hắn đi sớm về trễ, ngay cả việc vợ chồng nên làm thì Lệ Thương Trì cũng bỏ ngoài tai, khiến cho Tưởng Tuyết Hân không thể tin được chính người đàn ông này nhiều năm trước đã cho cô một tình yêu thanh xuân vô cùng tươi đẹp. Hiện thực như giấc mộng tan vỡ, một giấc mộng hoàn hảo mà cô luôn ấp ủ nhiều năm nay, vốn nghĩ khi gặp nhau rồi hắn nên vui mới phải, cớ gì lại thay đổi thành dáng vẻ hôm nay. Bóng dáng cao lớn lướt qua Tưởng Tuyết Hân như người vô hình, nhưng vô tình mùi hương phảng phất trên cơ thể hắn lại kéo theo cả tâm trí cô lao đao. Đây không phải là mùi hương thuộc về Lệ Thương Trì, vốn dĩ Lệ Thương Trì không dùng nước hoa, với một bác sĩ ngoại khoa như hắn thì việc sức nước hoa quá nồng sẽ gây ảnh hưởng tới công việc. Ít nhất đối với hắn là như thế, vậy thì mùi hương đó là của ai? Một mùi nước hoa rất nhẹ, ngửi thoáng qua cũng đủ biết đó là hương của phụ nữ. Tâm can của Tưởng Tuyết Hân đang bắt đầu nổi lên một cơn sóng gió, cô nhìn theo bóng dáng xa dần bước trên bậc thang, không nhịn được khó chịu trong lòng mà gọi tên hắn. "Thương Trì." "Chuyện gì?" Hắn dừng lại, nhưng chỉ là đang đứng yên một chỗ muốn nghe thử cô gọi vì vấn đề gì, chứ cũng chẳng đoái hoài nghiêng đầu nhìn về cô lấy một lần. "... Em ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người của anh, hôm nay anh đi đâu vậy?" Tưởng Tuyết Hân lấy hết dũng khí mà mình đang có để hỏi hắn, một người vợ hỏi chuyện liên quan đến chồng của mình cũng là bình thường thôi đúng không? Sẽ không to tát gì đâu nhỉ? "Tôi có nghĩa vụ phải khai báo với cô sao?" "Thương Trì... Em là vợ anh..." Hắn im lặng một lúc lâu, dáng vẻ trầm ngâm như đang che giấu điều gì, rồi một câu nói như lưỡi dao sắc lạnh ghim vào tim cô, trước khi bóng dáng của Lệ Thương Trì rời khỏi tầm mắt. "Vốn dĩ đã không cần." Tưởng Tuyết Hân chết lặng đứng một chỗ. Thật nực cười khi bây giờ trong đầu cô lại xuất hiện hai chữ "ly hôn". Kết hôn còn chưa tới một năm mà đã nghĩ đến chuyện đó, chỉ biết tự cười rồi thầm trách mình là đứa trẻ con. Nếu chuyện này mà để lộ ra thì người khác sẽ chê cười cô mất thôi. Nhưng rõ ràng là không muốn khóc mà sao thứ nước ấm nóng cứ rưng rưng đọng lại trên khóe mắt, chúng còn chưa kịp lăn dài trên gò má thì đã bị ngón tay của Tưởng Tuyết Hân dứt khoát gạt đi. Khi cô buồn bã lau đi nước mắt, thì Lệ Thương Trì vừa mới đóng lại cánh cửa phòng. Khi cô cúi đầu, thu dọn gọn gàng lại chiếc ghế sofa, thì hắn lặng lẽ đưa cổ áo lên mũi hít thử một hơi. Khi Tưởng Tuyết Hân loay hoay viết một bức thư để lại trên mặt bàn, thì sắc mặt của Lệ Thương Trì đã trở nên tối đen, tức giận xé rách chiếc áo sơ mi đang mặc trên người... Và khi Lệ Thương Trì mệt mỏi thả lưng lên giường, ánh mắt thâm trầm dán về phía trần nhà. Thì Tưởng Tuyết Hân đã cầm theo áo khoác rồi xoay gót rời khỏi biệt thự. Ngay trong đêm. Mà không một ai hay biết.
hắn giam cầm cô