hắn hành hạ cô
#chuyentinhcolaidobenha #guitar #cover #nghinghi #ctcldbhSáng tác: Hoàng Thi Thơ-----/-----*** Thông tin liên hệ: nguyenngh
Chương 8: Bắt cô hầu hạ hắn cả đời. Nhưng cái tát kia chỉ là nằm trong trí tưởng tượng phong phú của Chu Tịch Ly. Còn thực tế thì Chu Tịch Ly đang liên tục gắp thức ăn bỏ vào miệng, không phải là do cô bị bỏ đói lâu ngày, mà là do cô đang tìm cách tránh cái việc trò chuyện với Lục Viễn Thần, nhưng không ngờ hắn lại giở trò sàm sỡ cô.
Mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô dụng khi ta gặp đúng người. Với tổng tài lạnh lùng thì tiêu chí trở thành Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu chỉ có 3 điều: Tiêu chí chọn vợ của tổng tài chưa bao giờ làm fan thất vọng. Kiểu nhân cách soái ca ngoài lạnh trong nóng luôn khiến
Mổi ngày hắn hành hạ cô một kiểu khác nhau … Ngọc vừa đau đớn thân xác , vừa đau đớn tinh thần … Trời ơi ! biết nói với ai kia chứ … người là do mình chọn … Mà nói ra ai mà tin chứ … anh ấy ôn hoà vui vẽ , lịch sự với tất cả mọi người … ai mà tin được
Cô sẽ tự kết liễu cuộc đời âu sầu của mình, xong xuôi những ngày tháng dằn vặt, "sống không bằng chết" cơ mà cô vẫn trải qua. Thật đáng thương núm cho nàng công chúa Tiểu Phong, cô đã trở nên "nam chính" của cuộc đời mình hành hạ nhưng cô vẫn giành riêng cho
Tuổi thơ bị hành hạ. Luis Garavito được sinh ra tại Genova thuộc miền trung Colombia vào ngày 25.1.1957. Hắn là con cả trong một gia đình có 7 người con. Toàn bộ 7 người đều phải trải qua một tuổi thơ tồi tệ vì người bố nát rượu thích hành hạ con cái. Chân dung sát nhân
Hủy Hợp Đồng Vay Tiền Online. CHƯƠNG 2 ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN Từ sau hôm đó, mọi việc trong nhà hắn đều giao cho cô làm. Ban ngày, cô không khác gì người làm thậm chí còn không bằng, ban đêm cô là dụng cụ cho anh phát tiết. Hắn đánh đập, hành hạ cô cũng không quên buông lời xỉ vả. Khi hắn tức giận việc gì, cô luôn là đối tượng để anh trút giận. Ngay cả người hầu trong nhà cũng ghen ghét và thay nhau hành hạ cô, chỉ có những người làm lâu năm mới thương cho cảnh tình của cô. Ngay cả phòng cũng không được ở mà phải ở trong nhà kho. Khi làm chuyện trọng đại với cô, hắn không cho cô uống thuốc ngừa thai vì hắn muốn cô mang con của hắn. Chắc sẽ có người nghĩ hắn làm chuyện này là muốn cô có con của hắn, mãi mãi không rời xa hắn nhưng không, hắn muốn cô sinh con nhưng sẽ hành hạ đứa con đó trước mặt cô để cô thật đau khổ. Tuy rằng bị hành hạ cả tinh thần lẫn thân xác nhưng cô vẫn không một lời oán than, trách mắng mà vẫn cố chịu đựng, chăm sóc hắn. Cô bị hắn hành hạ tới gần sáng, thân mình mệt mỏi, chỉ được ngủ vài ba tiếng nhưng vẫn dậy thật sớm để nấu đồ ăn tuy hắn không thèm liếc nhìn một cái. Đôi lúc cô trách sao mình quá ngốc và u mê, say đắm mà yêu hắn mặc dù hắn đối xử với cô như vậy. Một hôm, hắn vác cái thân say mèm về nhà. Cô đỡ hắn lên phòng định làm chén canh giải rượu cho hắn thì bị một bàn tay kéo xuống chiếc giường, cô hoảng hốt đẩy ra thì càng bị ôm thật chặt. " Đừng đi, ở lại bên anh " Cô tưởng anh đã chấp nhận cô nhưng không..... " Lam Nhi... đừng đi...đừng đi " Nghe hắn nói xong, lòng cô như thắt lại, thì ra hắn chưa từng tha thứ cho cô mà là tưởng cô là người hắn yêu nhất - Đường Lam Nhi. Đêm đó tựa như một giấc mơ không thể thành hiện thực đối với cô, anh dịu dàng, nâng niu nhưng việc làm đó chỉ khiến cô thêm đau khổ vì người ấy không phải là cô, không phải là người mà anh dịu dàng.... Sáng hôm sau, hắn thức dậy thì thấy một thân hình bé nhỏ đang nằm cạnh bên anh, như thường lệ cô dạy từ sớm, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt phượng của anh nheo lại với gương mặt chán ghét. " Mới đó mà không chịu nổi tự mình lên giường của tôi rồi à! " Chát........ " Cô đúng là loài phụ nữ đê tiện, không biết cô cho mẹ tôi uống gì mà còn nói tốt về cô với tôi. Không biết bà ấy mà thấy bộ mặt thật của cô thì như thế nào nhỉ? " Hắn đánh cô còn khinh bỉ cô. Hắn không biết là đêm qua hắn là người chủ động nhưng cô vẫn không nói gì cứ cắn răng chịu đựng vì cô biết có nói thì hắn cũng không tin cô mà còn chán ghét cô thêm. Hắn từ nhà tắm bước ra với bộ âu phục lịch lãm.. " Hôm nay cô không được ăn cơm mà phải ra ngoài sân quỳ ngoài đó, không có tôi cho phép cô không được bước vào nhà, nếu không, tôi có rất nhiều trò vui cho cô đó.... " Rầm.... Cánh cửa phòng khép lại để cô gái một mình với sự tủi thân cùng buồn rầu. Cô khóc, khóc một mình cho cuộc đời cô, tại sao chứ.... " Em không phải là loại phụ nữ mà anh căm ghét, tại sao chứ.., tại sao anh lại không... yêu em, chẳng lẽ em sai khi đã yêu anh!" Cô nghe theo lời anh, sau khi tắm rửa xong thì ra ngoài vườn đứng không ăn uống gì cả. Sau khi làm xong hết công việc ngoài đó thì cô quỳ ở một góc, bầu trời âm u báo hiệu sẽ có một cơn mưa lớn nhưng cô vẫn quỳ đó. Những cô hầu gái trong nhà thì hả hê nhưng những người làm lâu năm thì không khỏi thương xót cho cô gái nhỏ. Tí tách...... Những giọt mưa rơi xuống, rồi dần dần là một trận mưa lớn. Không ít cô chú người làm khuyên cô vào nhà nhưng cô không vô chỉ nói " Dạ con không sao đâu, cảm ơn cô chú lo lắng.. Mọi người vào nhà đi kẻo lạnh...! " Đến tối hắn mới về nhà, bước vào nhà nhưng không thấy cô, hắn hỏi người làm thì họ nói cô vẫn còn trong vườn. Tim hắn lé lên tia đau xót nhưng nó nhanh chóng vụt mất, hắn cho rằng đó là hình phạt thích đáng mà cô phải nhận. Bước lên phòng, nhìn qua cửa sổ, hắn thấy đó là một hình bóng nhỏ bé đang nằm dài trên mặt đất. Nhìn thật kĩ thì đó chính là cô, hắn vội vã chạy ra sân bế cô vào nhà nhưng lại ném mạnh cô lên giường và bảo thím Miên chăm sóc cho cô. Hắn khó chịu trong lòng nhưng không biết tại sao anh lại có cảm giác đó, cái cảm giác tội lỗi nhưng cố trấn an và biện minh đó là sự thương hại, đúng đó chỉ là sự thương hại cùng khinh bỉ. " Thím chăm sóc cô ta thật tốt, cháu không muốn thấy cô ta chết dễ dàng như vậy, cô ta phải trả giá!" Mọi người ban đầu còn sửng sốt vì hành động của hắn nhưng khi nghe hắn nói thì lại dẹp luôn cái suy nghĩ đó, một vài người cảm thấy sợ hãi và một số cảm thấy vui vui khi nghĩ anh thay đổi và chăm sóc cho cô nhưng họ lại trở về bình thường khi cái câu nói độc địa của anh vang lên. Đêm đó cô bị cơn sốt hành hạ, thím Miên lau người cho cô thì không khỏi đau xót khi thấy những vết thương chằng chịt trên người cô. " Cậu chủ, nếu cậu không bảo vệ phu nhân thì sẽ có ngày cậu phải hối hận! " Vì là người chăm sóc cho hắn từ nhỏ đến lớn nên thím ấy dễ dàng thấy được cảm xúc của hắn.
Phong Thượng Đằng trút bỏ lớp áo sơ mi trên người, cả thân thể thanh tao với từng cơ bắp rắn chắt hiện ra giữa ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn phía xa, những đường cong lôi cuốn của người nam nhân cao ngạo, hắn sinh ra đã thừa hưởng nhiều thứ hoàn hảo nhìn khuôn ngực rộng cường tráng với từng thớ thịt xếp theo múi chạy dài nơi bụng phẳng, có mỹ nữ nào mà không điên đảo khi được chiêm ngưỡng. Thế nhưng ngay giây phút giờ đây Vương Lục Hy hoảng loạn chỉ muốn thoái lui, cô nhìn người chồng mang vẻ đẹp lôi cuốn lại rất thô lỗ, cô nghe tiếng kéo khóa quần gấp gáp, bên trong lộ ra thêm một lớp quần mỏng, chúng hiện giờ nhô cao rất nóng, Phong Thượng Đằng không đợi được đến đoạn cuối, hắn kéo hờ hững quần lót nam tính xuống qua đùi bây giờ giải phóng bảo bối sưng to còn trướn lên nổi gân, hắn đã rất khó chịu vì nơi riêng tư nóng như lửa đốt còn réo rắt đòi hỏi khiến cho lồng ngực bị thiêu đốt từng cơn, ngứa ngáy bức rứt _Không... Vương Lục Hy nhíu mày nhắm mắt, cô xoay người chân nhấc lên muốn bỏ chạy, nhưng hắn sẽ không để cô chạy thoát, một tay vung cao cũng có thể kéo cô ngã xuống bụi hoa hồng đỏ thắm _Nằm xuống... Phong Thượng Đằng gầm lên như con thú bị cung tên bắn nhầm, hắn lồng lộn lướt cặp mắt cao ngạo đe doạ, nhìn xoáy vào tròng mắt là muôn vàng dục vọng không thể dập tắt, loại cồn chết người đã ngấm vào từng tế bào cơn say đã đẩy sự thèm khát lên cao, đêm nay nhất định phải ăn sạch cô, một đêm tân hôn đau đớn cô phải trao thân cho hắn ngoài vườn hoa mênh mông _Đừng mà...bỏ tôi ra... Vương Lục Hy đấm những cái đấm yếu ớt vào khuôn ngực rộng đang đè trên người cô, cô khóc rất nhiều đôi mắt ngấn lệ nhìn người nam nhân đang điên cuồng trên cơ thể mềm yếu, những cái đấm vụng về có là gì so với hai bàn tay thô bạo đang xé nát váy áo trên người cô _Nhìn em rất muốn cưỡng đoạt Phong Thượng Đằng sôi sục với đôi mắt đỏ ngầu, lòng càng bốc hoả mạnh hơn, tâm tình điên đảo hỗn loạn nhìn cơ thể bị xé rách váy áo, chỗ ẩn chỗ hiện rất khêu gợi, Vương Lục Hy đau khổ nằm dài dưới bãi cỏ, cô cố gắng rấn người lếch đi muốn thoát khỏi chuyện dục vọng đen tối này _An Nhiên...chúng ta tiếp tục... Phong Thượng Đằng kéo chân cô mạnh bạo giữ chặt, hắn nằm trên người cô đè xuống, một tấm thân nặng trịch chế ngự cả cơ thể gầy yếu, làm cô không cách nào di chuyển được, hắn vẫn gọi tên tiểu mật trong đêm tân hôn, một cách tự nhiên và nó như mũi dao hành hạ cô _Đừng... Vương Lục Hy nhìn vào không trung mênh mông, mi tâm buồn khép hờ vì nước mắt làm cho nhạt nhoà, lồng ngực thoi thóp còn giữ lại hơi thở yếu ớt cuối cùng, hai cánh tay buông lơi bất lực, từng cử động của người nam nhân bên dưới, một chút thô ráp cô cảm nhận rất rõ nơi hai bắp đùi dầng dầng bị mở rộng có ánh mắt cuồng vọng nhìn xoáy vào nơi riêng tư cô giữ gìn suốt 18 năm qua _Hức...dừng lại đi...xin chú... Lời nói mỏng manh cố gắng che lấp ánh mắt gian tà đang chiêm ngưỡng hoa huyệt, một màu đỏ hồng e lệ với sự che chở yếu ớt của những cánh hồng mong manh mà quyến rũ, nơi sâu lấp hiện ra nhụy hoa e ấp Phong Thượng Đằng nhìn thấy mê mẩn cười gian xảo Những giọt nước mắt tội nghiệp ấm nóng mỗi lần cánh môi lạnh lùng lướt qua không làm sao dập tắt dục vọng của hắn, giọng nói ngày càng trở nên yếu ớt, chúng nghẽn lại vì xót xa trong lòng, một chút ghê rợn lang toả khắp người cô chột dạ rút người thương xót cho bản thân, trầm tư hòa nổi lòng vào màn đêm vô tận, bóng tối như một ác quỷ bao trùm cuộc đời cô _Đừng mà... Vương Lục Hy ngẩn người thoi thóp, những ngón tay thon tự dày vò nhau giờ đang nắm chặt những cành hồng đầy gai, nhịp thở yếu ớt giờ đang gấp gáp hít mạnh cố gắng chống chọi khi bên dưới không một chút ma sát dịu nhẹ, hắn tàn bạo đẩy mạnh tay một đường tùy tiện đi vào hoa huyệt non nớt, lần đầu không một chút chuẩn bị, không một chút ngọt ngào cứ vậy hắn phóng túng đẩy tay vào lạnh lùng bất chấp cảm nhận đau đớn của người con gái đang ôm trong ngực một cái hôn xoa dịu cũng không có _Xin chú...tha cho tôi...đừng... Vương Lục Hy khốn khổ mở lời bên dưới không thể nào tiếp nhận hai ngón tay, hoa huyệt nhỏ run lên có làm sao cũng không mở ra được, chúng cứ như bị cưỡng đoạt hai cánh hồng yếu ớt bị xâm chiếm không thương tiếc, mỗi lúc buộc phải mở ra để những ngón tay đẩy vào, bên trong thực sự như sắp rách cô run rẩy sợ lắm, trái với sự nhăn nhó từ cô hắn hưng phấn mỗi lúc vồ vã hơn, trong mắt hắn cô là người phụ nữ không nguyên vẹn vậy hà cớ gì phải dịu nhẹ với cô, hắn đâu biết tấm thân thuần khiết này đêm nay chỉ thuộc về một mình hắn, một cách quá bi thương _Đau...tôi xin chú..tha... Cô cắn môi cầu xin bao nhiêu lời nói cũng không ngăn được hành động, một cách trầm mặc luận động hắn suy tư phả ra hơi thở nặng nề như mảnh hổ lãnh đạm rướn ngón đẩy tới, bên trong cô rất chật hẹp rất khó để đi sâu, hắn nhíu mày kiếm nhẹ cong môi cười nhạt, ưu tư cất lời băng lãnh _Đâu phải lần đầu, giả tạo cái gì???
Miêu Linh ôm ấp Nguyên Khải Thần, nhưng hắn lại đẩy ả ra. Sắc mặt hắn trầm xuống, mi tâm nhíu lại. Nguyên Khải Thần đang phẫn nộ. Cũng chẳng ai biết hắn phẫn nộ vì chuyện gì. Ngay cả chính bản thân hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại tức giận như vậy? Chỉ là một khắc đó, khi nhìn thấy Diệp Tư Hạ toàn thân bất động, giống như đã chết nằm đó. Nguyên Khải Thần cảm thấy máu toàn thân như đông lại, một cỗ nghẹn khí dâng lên, trong phút chốc hắn chỉ biết đứng lặng ra đó mà nhìn. Vui sao? Cao hứng không? Người con gái hắn hận nhất trên đời đã chết, Nguyên Khải Thần hắn nên cao hứng mới đúng, chẳng phải sao? Vậy thì tại sao bây giờ lòng hắn lại khó chịu thế này? Hắn nắm chặt bàn tay, bước nhanh đến chỗ Diệp Tư Hạ, tàn nhẫn đá vào người cô một cái. “Con câm này! Em mau tỉnh dậy cho tôi! Đừng giả vờ nữa, tôi biết em đang muốn cầu xin sự thương hại của tôi!” “Dẹp cái sự giả dối đó của em đi! Mau đứng lên cho tôi! Đừng giả vờ đáng thương nữa. Diệp Tư Hạ, tôi chẳng bao giờ tin em chết thật!” “Tôi vẫn còn chưa trả thù em đủ! Em chết rồi thì tôi biết hành hạ ai?” Hắn ôm cả người cô lên, tay Nguyên Khải Thần đụng vào tuyết, chạm vào làn da tái nhợt lạnh băng của cô. Hắn khẽ run, chẳng biết rằng run vì lạnh hay run vì… “Tỉnh dậy! Tư Hạ, tỉnh dậy!” “Chát!” Nguyên Khải Thần vẫn nghĩ rằng cô giả vờ, hắn tát một cú đau điếng vào mặt cô “Con mẹ nó em tỉnh dậy! Tôi ra lệnh cho em tỉnh dậy! Ai cho phép em chết, hả? Mạng em là của tôi, tôi chưa cho phép thì em không được chết!” Mặc cho hắn tàn nhẫn chửi bới như thế nào đi chăng nữa, Diệp Tư Hạ vẫn không đáp lại hắn. Cô từng cầu xin hắn buông tha cho cô, nhưng hắn vẫn không chịu tha thứ. Ngược lại bây giờ chính cô không cần sự tha thứ đó nữa… rời bỏ hắn rồi… Nguyên Khải Thần lạnh người, hắn tuôn những lời độc ác nhất để chửi mắng Diệp Tư Hạ. Nếu là bình thường thì cô đã sớm co người lại cầu xin hắn tha thứ, khóc lóc đáng thương. Những lúc như vậy hắn sẽ nổi lên thú tính, đè cô xuống điên cuồng làm, hai người thâu hoan đến tận mấy ngày mấy đêm. Sức lực mãnh liệt của hắn làm cô đến ngất đi, đến mức sinh bệnh phát sốt. Vì để trả thù, hắn sẽ không cho y sư đến chữa trị cho cô. Nguyên Khải Thần nghĩ rằng một ngày nào đó mình trả thù đã rồi thì sẽ buông tha cho Diệp Tư Hạ. Hoặc đến khi Diệp Mộc Linh về rồi, hắn sẽ giết Diệp Tư Hạ trước mặt Diệp Mộc Linh. Hắn luôn muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của cô, muốn hành hạ cô đến chết. Vậy mà bây giờ đây, người đã thật sự bị hắn hành đến chết rồi. Không còn hơi thở nữa, nằm bất động, chỉ còn lại là một cái xác không hồn. Hắn nên vui mới phải, tại sao lồng ngực lại đau đớn khó chịu đến vậy? Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng Diệp Tư Hạ lắc đầu, thanh minh nói rằng bản thân không phải là người lấy cắp bông tai của Miêu Linh. Hắn biết cô nói thật, nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn hận cô mà, muốn hành hạ cô, vì thế nên Nguyên Khải Thần đã làm lơ lời thỉnh cầu trong thầm lặng đó của Diệp Tư Hạ. Nguyên Khải Thần chạm vào da cô, lạnh ngắt, tái nhợt. Hắn cởi áo choàng của bản thân ra quấn vào người Diệp Tư Hạ, ôm chặt cô vào lòng. “Tỉnh lại đi, tôi ra lệnh cho em nói chuyện với tôi! Nếu em tỉnh lại tôi sẽ buông tha em, sẽ để em đi có được không?” Đây có lẽ là lời dịu dàng nhất mà Nguyên Khải Thần từng nói với Diệp Tư Hạ. Nhưng đáng tiếc, giờ có giả vờ thâm tình thì có ích gì cơ chứ? Người cũng đã chết rồi, ai mà nghe nữa đây?
Hắn không nói không rằng tiếp tục lật ngược cả cơ thể, đẩy cô úp lên giường hai chân thì đứng thẳng xuống mặt đất , tư thế này khiến côn thịt hắn không ngừng tiến vào sau hơn tiểu huyệt lại ép chặt khiến hắn càng lúc càng lún sau Kiều Nghiễm đau đớn khóc lóc van xin hắn dừng lại , hắn lại phấn khích lấy dây nịt quất tới tấp lên thân thể cô , da thịt đều bị rách toét thịt máu không ngừng chảy ra từ các vết thương lồi cả phần thịt đỏ bên trong, hắn vẫn tiếp tục đánh mỗi lần đánh thì phía dưới côn thịt lại đâm chặt vào cứ vậy mà diễn ra Cho đến khi , hắn đưa dây nịt lên cao quất mạnh thì côn thịt phía dưới lại một lần nữa xuất mạnh vào trong tiểu huyệt nhỏ bé của cô Không biết cô bị hắn hành hạ đánh đập bao nhiêu lần , chỉ biết mỗi lần ngất xỉu đều bị hắn lấy nước muối tạt vào ngườiBị hắn hành hạ đe dọa cưỡng bức " Giam Cầm " đến sống không bằng chết
Địa ngục trần gianTừ sau hôm đó, mọi việc trong nhà hắn đều giao cho cô làm. Ban ngày, cô không khác gì người làm thậm chí còn không bằng, ban đêm cô là dụng cụ cho anh phát tiết. Hắn đánh đập, hành hạ cô cũng không quên lời xỉ vã. Khi hắn tức giận việc gì cô luôn là đối tượng để anh trúc giận. Ngay cả người hầu trong nhà cũng ghen ghét và thay nhau hành hạ cô, chỉ có những người làm lâu năm mới thương cho cảnh tình của cô. Ngay cả phòng mà không được ở phải ở ở nhà làm chuyện trọng đại với cô, hắn không cho cô uống thuốc ngừa thai vì hắn muốn cô mang con của hân. Chắc sẽ có người nghĩ hắn làm chuyện này là muốn cô có con của hắn, mãi mãi không rời xa hắn nhưng không, hắn muốn cô sinh con nhưng sẽ hành hạ đứa con đó trước mặt cô để cô thật đau rằng bị hành hạ cả tinh thần lẫn thân xác nhưng cô vẫn không một lời oán than, trách mắng mà vẫn cố chịu đựng, chăm sóc hắn. Cô bị hắn hành hạ tới gần sáng, thân mình mệt mỏi, chỉ được ngủ vài ba tiếng nhưng vẫn dạy thật sớm để nấu đồ ăn tuy hắn không thèm liếc nhìn một cái. Đôi lúc cô trách sao mình quá ngốc là u mê, say đắm mà yêu hắn mặc dù hắn đối xử với cô như hôm, hắn vác cái thân say mèn về nhà. Cô đỡ hắn lên phòng định làm chén canh giải rượu cho hắn thì bị một bàn tay kéo xuống chiếc giường, cô hoản hốt đẩy ra thì càng bị ôm thật chặt." Đừng đi, ở lại bên anh "Cô tưởng anh đã chấp nhận cô nhưng không....." Lam Nhi... đừng đi...đừng đi "Nghe hắn nói xong, lòng cô như thắt lại, thì ra hắn chưa từng tha thứ cho cô mà là tưởng cô là người hắn yêu nhất Đường Lam Nhi. Đêm đó tựa như một giấc mơ không thể thành hiện thực đối với cô, anh dịu dàng, nâng niu nhưng việc làm đó chỉ khiến cô thêm đau khổ vì người ấy không phải là cô, không phải là người mà anh dịu dàng....Sáng hôm sau, hắn thức dậy thì thấy một thân hình bé nhỏ đang nằm cạnh bên anh, như thường lệ cô dạy từ sớm, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt phượng của anh nheo lại với gương mặt chán ghét." Mới đó mà không chịu nổi tự mình lên giường của tôi rồi à! "Chát........" Cô đúng là loài phụ nữ đê tiện, không biết cô cho mẹ tui uống gì mà còn nói tốt về cô với tôi. Không biết bà ấy mà thấy bộ mặt thật của cô thì như thế nào nhể? "Hắn đánh cô còn khinh bỉ cô. Hắn không biết là đêm qua hắn là người chủ động nhưng cô vẫn không nói gì cứ cắn răng chịu đựng vì cô biết có nói thì hắn cũng không tin cô mà còn chán ghét cô từ nhà tắm bước ra với bộ âu phục lịch lãm.." Hôm nay cô không được ăn cơm mà phải ra ngoài sân quỳ ngoài đó, không có tôi cho phép cô không được bước vào nhà, nếu không, tui có rất nhiều trò vui cho cô đó.... "Rầm....Cánh cửa phòng khép lại để cô gái một mình với sự tủi thân cùng buồn rầu. Cô khóc, khóc một mình cho cuộc đời cô, tại sao chứ...." Em không phải là loại phụ nữ mà anh căm ghét, tại sao chứ.., tại sao anh lại không... yêu em, chẳng lẽ em sai khi em yêu anh!"Cô nghe theo lời anh, sau khi tắm rửa xong thì ra ngoài vườn đứng không ăn uống gì cả. Sau khi làm xong hết công việc ngoài đó thì cô quỳ ở một góc, bầu trời âm u báo hiệu sẽ có một cơn mưa lớn nhưng cô vẫn quỳ đó. Những cô hầu gái trong nhà thì hả hê nhưng những người làm lâu năm thì không hỏi thương xót cho cô gái tách......Những giọt mưa rơi xuống, rồi dần dần là một trận mưa lớn. Không ít cô chú người làm khuyên cô vào nhà nhưng cô không vô chỉ nói " Dạ con không sao đâu, cảm ơn cô chú lo lắng.. Mọi người vào nhà đi kẻo lạnh...! " Đến tối hắn mới về nhà, bước vào nhà nhưng không thấy cô, hắn hỏi người làm thì họ nói cô vẫn còn trong vườn. Tim hắn lé lên tia đau xót nhưng nó nhanh chóng vụt mất, hắn cho rằng đó là hình phạt thích đáng mà cô phải nhận. Bước lên phòng, nhìn qua cửa sổ, hắn thấy đó là một hình bóng nhỏ bé đang nằm dài trên mặt đất. Nhìn thật kĩ thì đó chính là cô, hắn vội vã chạy ra sân bế cô vào nhà nhưng lại ném mạnh cô lên giường và bảo thiếm Miên chăm sóc cho cô. Hắn khó chịu trong lòng nhưng không biết tại sao anh lại có cảm giác đó, cái cảm giác tội lỗi nhưng cố trấn an và biện minh đó là sự thương hại, đúng đó chỉ là sự thương hại cùng khinh bỉ." Thiếm chăm sóc cô ta thật tốt, cháu không muốn thấy cô ta chết dễ dàng như vậy, cô ta phải trả giá!"Mọi người ban đầu còn sửng sốt vì hạnh động của hắn nhưng khi nghe hắn nói thì lại dẹp luôn cái suy nghĩ đó, một vài người cảm thấy sợ hãi và một số cảm thấy vui vui khi nghĩ anh thay đổi và chăm sóc cho cô nhưng họ lại trở về bình thường khi cái câu nói độc địa của anh vang đó cô bị cơn sốt hành hạ, thiếm Miên lau người cho cô thì không khỏi đau xót khi thấy những vết thương chằng chịt trên người cô." Cậu chủ, nếu cậu không bảo vệ phu nhân thì sẽ có ngày cậu phải hối hận! "Vì là người chăm sóc cho hăn từ nhỏ đến lớn nên thiếm ấy dễ dàng thấy được cảm xúc của hắn.
Thông tin truyệnYêu Hận Triền MiênTác giảNguồn giá từ 138 lượtTruyện Yêu Hận Triền Miên của Thịnh Hạ Thái Vi kể về câu chuyện tình yêu bắt đầu từ thù hận. anh cô vì đắc tội với giang hồ nên cô phải hi sinh để cứu lấy anh vẻ bề ngoài xinh đẹp, hắn đã đồng ý để cô thay thế anh mình. Hắn hành hạ, bỡn cợt trên thân thể cô, nhưng cô không thể làm gì vì cô nghĩ đến người anh trai yêu quý của càng về sau cô càng không thể chịu đựng được, cô quyết định ra tay hạ sát hắn, tưởng chừng đã kết thúc nhưng nào ngờ cô lại gặp hắn thêm một lần nữa? Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Sai lầm không nên phạm Chương 3 Nên bù đắp như thế nào? Chương 4 Người đàn ông ác ma Chương 5 Sỉ nhục Chương 6 Sinh ly tử biệt Chương 7 Lần đầu tiên khó khăn Chương 8 Lần đầu tiên khó khăn 2 Chương 9 Chương 10 Thế giới của anh Chương 11 Chờ đợi Chương 12 Thoả mãn tôi, tôi đồng ý với cô Chương 13 Thoả mãn tôi, tôi đồng ý với cô 2 Chương 14 Thoả mãn tôi, tôi đồng ý với cô 3 Chương 15 Đường về nhà khá dài Chương 16 Một lần cuối Chương 17 Chủ nhân Lương gia Chương 18 Cha con Chương 19 Trừng phạt Chương 20 Hóng gió Chương 21 Một cái nhấc tay Chương 22 Bạn bè? Chương 23 Giấc ngủ an lành Chương 24 Người phụ nữ không liên quan đến năm tháng Chương 25 Giao phó Chương 26 Thì ra là như vậy Chương 27 Phần thưởng,cho cô thế nào? Chương 28 Năm tháng đi qua, cảnh người còn mất Chương 29 Sống khó khăn, chết cũng khó khăn Chương 30 Tự do ở nơi nào? Chương 31 Nhà 1 Chương 32 Nhà 2 Chương 33 Tâm tư của A Cánh Chương 34 Một loại trừng phạt khác sao? Chương 35 Thay đổi Chương 36 Thế đặc quyền như thế này sao? Chương 37 Có thể không đi sao? Chương 38 Đi dạo công ty bách hoá Chương 39 Công chúa trong mộng Chương 40 Em gái Chương 41 Ai tới cứu cô? Chương 42 Chương 43 Trái tim đau xót Chương 44 Không thể làm được Chương 45 Mục tiêu Chương 46 Chương 47 Đưa cô ta đến đây Chương 48 Đêm mê loạn Chương 49 Cùng đi ra ngoài Chương 50
hắn hành hạ cô