đích tử nan vi

CNOOC nhắm đến 6 lô dầu mới ở Gabon. (PetroTimes) - Tập đoàn dầu khí Hải Dương Trung Quốc (CNOOC) đang muốn đầu tư vào 6 lô dầu tại 2 khối nước sâu BC9 và BC10 ở Cộng hòa Gabon, Trung Phi. Nhiều nhà đầu tư khác, bao gồm cả Tập đoàn năng lượng APA (Mỹ) đều thể hiện Xét về mục đích nói thì câu " Uống chi ta cùng các người sinh phải thời loạn lạc,lớn gặp buổi gian nan" là câu gì ? in progress 0 Văn Athena 5 tháng 2021-07-21T02:18:45+00:00 2021-07-21T02:18:45+00:00 2 Answers 87 views 0 Thanh tra, giám sát ngân hàng nhằm góp phần bảo đảm sự phát triển an toàn, lành mạnh của hệ thống các tổ chức tín dụng và hệ thống tài chính; bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của người gửi tiền và khách hàng của tổ c hức tín dụng; duy trì và nâng cao lòng tin của công chúng đối với hệ thống các tổ Toán tử mô đun được thêm vào trong các toán tử số học trong C và nó hoạt động giữa hai toán hạng có sẵn.Nó chia tử số đã cho cho mẫu số để tìm kết quả.Nói một cách đơn giản hơn, nó tạo ra một phần còn lại cho bộ phận số nguyên. divides the given numerator by the denominator to find a result. Nghĩa của từ năn nỉ trong Tiếng Việt - nan ni- Cg. Nằn nì. Khẩn khoản yêu cầu + Phải năn nỉ mãi mới vay được tiền. Tử vi tuổi Mùi: Sự nghiệp, tài vận, gia đạo và số mệnh Tuổi Mùi Tuổi Mùi đại diện cho những người sống giàu tình cảm, nhân hậu, tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh. Đặc biệt, người tuổi này thông minh sắc sảo, tài trí hơn người, có con mắt nhìn xa trông rộng và khả năng phân tích nhạy bén. 1. Tính cách người tuổi Mùi Hủy Hợp Đồng Vay Tiền Online. Vệ vương phi là một nữ nhân điềm đạm trầm tĩnh, giàu trí tuệ, Phượng Cảnh Nam cũng không quá thích nàng. Vệ vương phi xuất thân danh môn, bản tính lạnh lùng, Phượng Cảnh Nam ban ngày cùng thuộc hạ đấu trí đấu dũng, xử lý công văn đã muốn đủ mệt rồi, trở về phủ đương nhiên hy vọng có người ân cần chăm sóc, hương hoa giải ngữ. hoa giải ngữ người con gái xinh đẹp hiểu ý Cái sau thì Vệ vương phi rất thành thạo, nhưng cái đầu thì nàng lại làm không được. Có lẽ không phải là làm không được mà chính là khinh thường điều đó, hoặc là Phượng Cảnh Nam không đáng để nàng ân cần chăm sóc. Kỳ thật trong danh môn thì việc trượng phu sủng ái cũng không phải chính yếu, Vệ vương phi được tiên đế tứ hôn, nhà mẫu thân lại hiển hách, làm việc có quy củ, chu đáo chăm sóc hai người con, Ngụy phi cho dù sinh nhiều con, cho dù được sủng ái bao nhiêu, chỉ cần Phượng Cảnh Nam không phải là hôn quân như Trụ Vương thì vị trí của Vệ vương phi nhất định sẽ trơ như đá vững như đồng. Sự thật cũng chứng minh Phượng Cảnh Nam có thể xem là một Vương gia anh minh. Tiếp nhận của hồi môn của Minh Diễm từ trong tay của Vệ vương phi, Phượng Cảnh Nam xem sơ qua, không có chỗ nào là không ổn, sau đó khép lại rồi vừa cười vừa nói, “Nàng làm việc luôn chu toàn, như vậy cứ đặt làm thông lệ. Về sau Minh Phỉ, Minh Nhã đều theo thông lệ này mà đặt mua của hồi môn.” “Thiếp cũng nghĩ như vậy, nữ nhi là để sủng ái, mặc kệ là phong hào gì thì chuyện của hồi môn cũng không thể để các nàng bị thua thiệt.” Vệ vương phi lại đưa ra một danh mục lễ vật, ôn nhu nói, “Những thứ này là của hồi môn của thiếp, có một chút là của riêng, Diễm nha đầu do thiếp nuôi nấng bấy lâu, còn thân thiết hơn cả Minh Kỳ. Mấy món này thiếp không cho các nàng thì cho ai đây.” Vệ vương phi không phải là người keo kiệt, đối với tiểu thiếp cũng chưa từng cắt xén, luôn phân cho những vật tốt nhất. Cho Minh Diễm cũng là một phần rất lớn, Phượng Cảnh Nam đương nhiên phải cao hứng, “Những vật của nàng thì nàng cứ xem xét rồi xử lý. Còn một chuyện ta muốn thương lượng với nàng, Diễm nha đầu phải đến đế đô trước rồi mới gả cho nhà người ta. Nàng và ta đều không thể rời phủ, ta muốn để cho Minh Lễ và Minh Trạm tiễn Diễm nha đầu một đoạn đường, cũng thành toàn tình nghĩa tỷ đệ của bọn họ.” Bàn tay cầm tách trà bằng ngọc bích của Vệ vương phi bất chợt run lên, nước trà bên trong văng lên tay, nhất thời bị bỏng một mảng đỏ ửng. Đại nha hoàn Tử Tô khẽ hô nhỏ một tiếng, vội vàng phái người đi tìm dược cao thoa cho vương phi, sau đó liền tiến lên lau đi nước trà văng trên y phục của vương phi. Sắc mặt của Vệ vương phi vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng vung tay lên, “Ta không sao, các ngươi đều lui ra đi.” Trà đưa đến tay chủ tử đương nhiên sẽ không quá nóng, đã cầm trong tay một lúc lâu mà nàng vẫn chưa uống, cũng không nóng đến mức nguy hiểm. Còn nữa, so với việc bận tâm về vết phỏng thì nàng càng nóng lòng hơn đối với lời nói của Phượng Cảnh Nam. “Thoa dược trước đã.” Mặc dù Phượng Cảnh Nam không thể yêu nổi Vệ vương phi nhưng lại rất tôn kính nàng. Nữ nhân này ngày thường bình tĩnh như một khối băng ngàn năm không tan, thành thân bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Nam nhìn thấy Vệ vương phi thất thố, nhất thời lại cảm thấy thương xót, cầm lấy dược cao từ trong tay của thị nữ, hắn dùng que bạc để lấy ra một chút dược cao rồi thoa lên bàn tay bị ửng đỏ của Vệ vương phi. Vương phi dựa vào nhuyễn tháp, sắc mặt tái nhợt, thần sắc càng thêm sâu thẳm, nhẹ giọng nói, “Minh Lễ là trưởng tử, năm nay đã mười bốn, Vương gia thường dẫn hắn theo bên người để dạy dỗ, hắn cũng biết đạo lý. Còn nữa, chuyện Minh Lễ nghị thân thì đi đế đô cũng không có gì là quá. Nhưng Minh Trạm đi làm gì? Hắn còn nhỏ như vậy, lại không thể nói chuyện, đi cũng chẳng có tác dụng gì.” Nói xong thì hai hàng lệ lại trào ra từ khóe mi. Tuy nói như vậy nhưng Minh Trạm cũng không thể thoát được cái danh là đích tử, một trưởng tử một đích tử, Phượng Cảnh Nam an bài thật chu đáo. “Hoàng huynh cũng muốn trông thấy bọn họ.” Phượng Cảnh Nam nhẹ nhàng nắm tay của Vệ vương phi. Chuyện này không có cơ hội cự tuyệt, Vệ vương phi cũng chỉ có thể không ngừng lệ hoen mi, như những viên ngọc châu rơi xuống chiếc váy với những đường thêu tinh xảo, từng giọt từng giọt lan thành một vũng ướt át. Khi Minh Trạm nghe nói chính mình phải đến đế đô làm chất tử thì liền sửng sờ. Phượng Cảnh Nam còn dụ dỗ hắn như một kẻ ngốc, “Đưa đại tỷ của ngươi đến đế đô xuất giá, ngươi cũng có thể nhìn thấy con người tao nhã ở đế đô, ta đã thương lượng với Hoàng bá phụ của ngươi rồi, chúng ta ở đế đô cũng có phủ đệ, ngươi và đại ca của ngươi có thể an tâm ở đó.” Minh Trạm lấy ra quyển vở rồi xoẹt xoẹt viết vài chữ hỏi, “Khi nào thì trở về?” Phượng CảnhNamnắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng, “Thật vất vả mới đến đế đô một chuyến, các ngươi cứ ở lại vài ngày.” Khóe môi của Minh Trạm nhếch lên, lộ ra hai hàm răng đều đặn trắng tinh, ánh mắt lại lạnh lùng, hình thành một vẻ mặt trào phúng, hắn đưa cho Phượng Cảnh Nam hai chữ, “Không đi!” “Chẳng phải ngươi rất tốt với đại tỷ của ngươi hay sao? Bảo ngươi đi đưa đại tỷ xuất giá mà thôi, tại sao lại không muốn đi.” Phượng Cảnh Nam tránh nặng tìm nhẹ, hơn nữa hết lòng tin tưởng chỉ số thông minh của Minh Trạm không cao lắm, đương nhiên trong mắt của Phượng Cảnh Nam thì Minh Trạm thật sự không có ưu điểm gì, không thể kéo dây cung, cầm sách bốn năm cũng không thể đọc ra trò, lại viết chữ xấu tệ. Lão tiên sinh dạy hắn đã nói, “Tứ gia học hành thường thường.” Đó hoàn toàn là lời khách sáo. Để trò chuyện thì ngoại trừ lắc đầu là gật đầu, phụ tử hai người trước đây chưa từng trao đổi sâu sắc chuyện gì, thế nên Phượng Cảnh Nam xem nhẹ đối thủ, xem Minh Trạm như tiểu hài nhi bảy tám tuổi mà dụ dỗ. Nghe loại dụ dỗ con nít cho có lệ của Phượng Cảnh Nam thì sắc mặt của Minh Trạm ngay cả cười khẩy cũng không thèm, hắn lạnh lùng viết, “Đại ca sau khi đi trở về sẽ được sắc phong làm thế tử, ta đi làm gì? Làm chất tử cho thế tử à? Ta không đi! Cha tìm nhị ca và tam ca đi, bọn họ là thân huynh đệ với đại ca, tình cảm và huyết thống gần hơn, làm chất tử cũng có vẻ thành ý hơn. Chuyện tốt thì không nghĩ đến ta, đi tìm cái chết lại chọn ta. Hay là ta không phải là con của cha, mấy năm qua thứ tử còn quý giá hơn đích tử, chẳng phải hay sao?” “Hỗn hào, ngươi nói hỗn láo cái gì vậy hả!” Phượng Cảnh Nam vỗ rầm một cái lên bàn dọa Minh Trạm giật mình, Minh Trạm cũng không cam lòng yếu thế liền cầm lấy tách trà trong tay mà ném xuống đất một cái xoảng, cái tác vỡ vụn, động tĩnh lại không nhỏ. Phượng Cảnh Nam giận đến mức tím mặt, tính túm lấy Minh Trạm mà thẳng tay bóp chết, may là bị câm đó, nếu có thể nói chuyện thì không biết còn có thể nói ra bao nhiêu lời đại nghịch bất đạo nữa đây! Đến lúc này Phượng Cảnh Nam ý thức được bản thân mình phải đánh giá lại chỉ số thông minh của tiểu nhi tử này, nếu không phải có ai dạy cho Minh Trạm nói những lời này thì chỉ số thông minh của Minh Trạm quả thật không hề thấp. Tuy không xuôi tai nhưng cũng rất có lý. Chẳng những sáng dạ, Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn những mảnh vỡ dưới chân, tầm mắt chậm rãi chuyển sang khuôn mặt lạnh lùng đang cùng hắn giằng co của Minh Trạm, ừm, mà lá gan cũng không nhỏ. Quan hệ của hắn và Hoàng thượng không tệ, không có ý làm phản, nhưng cho dù không lo lắng đến hai chữ trung nghĩa thì cũng phải đưa nhi tử đến đế đô. Về phần Minh Trạm….Phượng CảnhNamlập tức điều chỉnh chiến thuật, chỉ tay vào chiếc ghế, “Ngồi xuống rồi hẵng nói.” “Sau này ta chết, tân vương kế vị thì ngươi còn có thể ở lại VânNamhay sao?” Phượng Cảnh Nam dùng giọng điệu ôn hòa nhưng ý tứ lại rất thâm độc, cho dù Minh Trạm là người thừa kế hàng thứ nhất nhưng bị câm thì xem như mất tư cách. Ý tứ đầu tiên có thể được lý giải thành thế này, ngươi là một kẻ câm, chẳng lẽ còn muốn làm Trấn Nam Vương hay sao? Nếu trong lòng thừa nhận năng lực hữu hạn, nghe xong câu này thì dù thế nào cũng phải tái mặt cam chịu, lung lay sắp đổ, thê thảm bi ai này nọ. Nếu là người có tính tình nóng nảy như Minh Kỳ thì đã sớm nổi cơn thịnh nộ. Trong khi Minh Trạm chỉ bất động như núi, lạnh lùng nhìn Phượng Cảnh Nam, không cần thiết phải tiếp tục giả ngu nữa. Ý tứ thứ hai của Phượng Cảnh Nam càng thêm rõ ràng, nếu thật sự là để thứ huynh thừa kế vương vị thì đám thứ huynh còn lại tại vương phủ cùng các hoàng tử tại đế đô là huynh đệ thúc bá, tuy không có giao tình thâm hậu như Phượng Cảnh Nam và Phượng Cảnh Kiền, nhưng đến lúc đó nếu cử làm chất tử cũng hơi miễn cưỡng. Minh Trạm là đích tử, so với đám thứ huynh ruột thịt trong nhà thì bất quá chỉ là tình cảm mặt ngoài, cho nên càng thích hợp bị ném đến đế đô làm chất tử hơn. Tóm lại Phương Cảnh Nam chỉ nói một câu, “Đi sớm cũng phải đi, muộn cũng phải đi, ngươi phải làm chất tử, tốt nhất là xuất phát sớm một chút đi.” Minh Trạm ngồi trên ghế, trong tay cầm quyển sổ nhỏ, đôi mắt liên tục di chuyển, lộ ra vẻ mặt suy tư. Phượng Cảnh Nam có một chút do dự, trước kia hắn cảm thấy Minh Trạm ngơ ngác ngốc nghếch, tuổi lại nhỏ, đến đế đô làm chất tử cũng không thể gây nên sóng to gió lớn gì, mọi chuyện còn phải dựa vào Minh Lễ. Mà hắn thì lại yên tâm đối với tác phong làm việc của Minh Lễ. Lúc này hắn lại lo lắng vì Minh Trạm. Ngay cả hắn mà còn có can đảm nói ra từ Không, như vậy làm sao Minh Lễ có thể thu phục được Minh Trạm? Phượng Cảnh Nam bắt đầu hoài nghi. Sự hoài nghi của Phượng Cảnh Nam lập tức trở thành sự thật. Đi đế đô là chuyện ván đã đóng thuyền, Minh Trạm bộc phát bản tính cáu kỉnh náo loạn khiến cho Phượng Cảnh Nam bị dọa một phen, cũng làm cho Phượng Cảnh Nam càng thêm ghét bỏ. Minh Lễ biết tứ đệ Minh Trạm sẽ đi cùng mình đến đế đô cho nên càng đối xử thân thiệt hơn với đệ đệ này của mình. Minh Trạm phát hiện chính mình đầu thai bất lợi, đúng là cái mạng Ngô Ứng Hùng mà, thay vì cam chịu thì lại khôi phục tinh thần, không còn phải giả vờ sống ngắc ngoải như trước kia nữa. Hắn yêu cầu Phượng Cảnh Nam cung cấp thị vệ cung cấp vàng bạc, cung cấp quản gia, ngoài ra còn phải có hai tên nội thị, mặt khác nha hoàn nhũ mẫu của mình, tiểu trù trong trù phòng, chăn đệm quen dùng, sách vở, giấy bút, dụng cụ, tất cả đều phải đóng gói mang đi. Trong khi Minh Lễ ngoại trừ nghe Phượng Cảnh Nam căn dặn một mạch thì chỉ có thể “dạ dạ dạ” một mạch, chứ chẳng dám nói thêm điều gì. Phượng Cảnh Nam nổi giận, từ nhỏ đến lớn, nội tâm của Minh Trạm hoàn toàn vượt xa Minh Lễ. Làm phụ thân, hai đứa con sắp lên tiền tuyết, dù sao cũng hy vọng bọn họ có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn sẽ bồi dưỡng huynh đệ tình thâm, vì vậy thường xuyên kêu Minh Trạm và Minh Lễ đến uống rượu. Minh Trạm ủ rũ, một mực cúi đầu ăn cơm, Minh Lễ là người rất hiểu ý, “Tứ đệ chưa từng xa nhà, lưu luyến gia đình là chuyện hiển nhiên.” Minh Trạm gật đầu, gắp một miếng măng kho bỏ vào miệng nhai xột xoạt. Minh Lễ cũng không để ý đến thái độ của Minh Trạm, nay người ta đã được mọi người tán tụng, được mọi người tâng bốc, cũng bất giác trở nên rộng lượng, một chút nho nhỏ mạo phạm hắn thì cũng chẳng đáng là gì. Hơn nữa mọi người đều biết việc hắn đến đế đô là để làm gì, Minh Trạm thân là đích tử, đương nhiên phải mất hứng rồi. Chẳng qua chuyện này cũng không thể thay đổi sự thật là hắn muốn trở thành thế tử của Trấn Nam Vương. Ngay cả Ngụy phi cũng vì gặp việc vui mà tinh thần sảng khoái, hai gò má vốn tái nhợt lại trở nên đỏ ửng, Minh Phỉ đương nhiên càng thêm cao hứng, “Lúc trước đại tỷ tỷ được phong làm quận chúa, mẫu thân còn lo lắng cho con. Chỉ cần đại ca ngày sau được lập tước thì còn sợ gì phẩm chất của con không bằng đại tỷ cơ chứ?” Ngụy phi vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của nữ nhi, mỉm cười mà không nói. Đúng vậy, một khi trưởng tử được lập tước thì Minh Phỉ và Minh Lễ cùng là huynh muội ruột thịt, đương nhiên sẽ được phong thưởng. Mỹ nhân hân hoan trong khi Phượng Cảnh Nam lại thêm u buồn. “Đại ca của ngươi làm người ngay thẳng, huynh đệ các ngươi phải chăm sóc lẫn nhau, có chuyện gì thì nói tốt về đại ca của ngươi một chút.” Phượng Cảnh Nam ôn nhu nhỏ nhẹ phân tích với Minh Trạm, “Ngươi đi đế đô trước, ngày sau Minh Kỳ xuất giá thì ngươi cũng có thể giúp đỡ một tay. Còn có Minh Diễm, huynh đệ tỷ muội cùng nhau chăm sóc, cũng không cô phụ tình cảm tỷ đệ.” Minh Trạm cười lạnh, “Hoàng thượng làm sao có thể để cho chúng ta ở cùng với nhau, ta chắc chắn là sẽ bị bắt ở trong cung rồi.” Cho dù Hoàng thượng không cố tình hoài nghi Phượng CảnhNam, nhưng muốn thấy rõ phẩm chất của Minh Lễ thì tất nhiên phải tách bọn họ ra. Minh Trạm tuổi còn nhỏ, cùng các hoàng tử ở tại cung đình, chẳng những thuận tiện quan sát mà càng có thể bày tỏ sự nhân hậu của đế đức, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. “Vậy ngươi tính như thế nào?” Phượng Cảnh Nam không ngờ Minh Trạm lại suy nghĩ sâu sắc như thế, hắn hỏi một cách thẳng thắn. “Cho nên người mà cha ban cho ta tốt nhất chỉ nghe lệnh của ta, nếu bọn họ một lòng hai chủ, lén lút truyền tin cho Phượng Minh Lễ, làm ra chuyện gì ầm ĩ thì thể diện của mọi người sẽ rất khó coi đó.” Minh Trạm cũng không thừa lời với Phượng Cảnh Nam, nếu khiến cho hắn hài lòng thì hắn có thể làm chất tử ở đế đô, nếu làm trái ý hắn thì hắn cũng không phải kẻ hiền lương mà đi làm vật hy sinh. Đáng tiếc đã đệ tấu chương, nếu không Phượng Cảnh Nam thật sự muốn thay người. Nay tên đã lên dây, đành phải tạm thời nhẫn nhịn lời nói bất kính của Minh Trạm, dịu dàng trấn an, “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, cho ngươi chính là của ngươi.” Chưa thể thuyết phục Minh Trạm, ngược lại còn bị lỗ vốn, đối với Minh Trạm thì Phượng Cảnh Nam thật sự là vừa yêu vừa hận, cân nhắc có nên tiếp tục thỉnh vài vị đại phu hay không, thính giác của Minh Trạm không thành vấn đề, chỉ là nói không được mà thôi, suy nghĩ xem có cách nào làm cho lão thiên gia sáng mắt để giúp Minh Trạm học nói hay không, nếu được như vậy thì hắn sẽ không ngần ngại mà cân nhắc lại chuyện thế tử một lần nữa. ……… Minh Trạm dùng bữa xong xuôi ở Từ Ninh Cung thì liền trở về Thạch Lưu viện để xem hạ nhân dọn đồ. Phượng Cảnh Kiền an bài khu vực cho hắn thật không tệ, phía đông là tam hoàng tử Phượng Minh Tường, phía tây là tứ hoàng tử Phượng Minh Thụy. Đồ đạc của Minh Trạm thật sự nhiều, trong viện không còn chổ để chứa, phải đặt trước cửa. Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần. Các hoàng tử đến giờ ngọ cũng phải quay về viện của mình để dùng bữa nghỉ ngơi, tam hoàng tử Phượng Minh Tường là người ôn hòa, tự giới thiệu trước, “Ngươi là đường đệ con của Trấn Nam Vương thúc phải không, ta là tam hoàng tử, người của ngươi có đủ hay không, có cần ta phái thêm người lại đây giúp ngươi một tay hay không.” Minh Trạm thi lễ với Phượng Minh Tường rồi kéo lấy Phạm Duy, chỉa chỉa vào Phượng Minh Tường, lại chỉa vào yết hầu của mình, Phạm Duy thi lễ, nhẹ nhàng nói, “Bái kiến tam hoàng tử. Đây là tứ gia nhà ta, Phượng Minh Trạm. Về sau chúng ta sẽ ở Thạch Lưu viện, thỉnh tam hoàng tử ngài chiếu cố.” “Đương nhiên rồi, không cần phải khách khí với ta đâu.” Phượng Minh Tường mỉm cười. Phạm Duy vừa cười vừa nói, “Đi theo tứ gia đến đây đều là hạ nhân và nha hoàn, lực nhuyễn thân nhược, nếu thuận tiện thì thỉnh tam hoàng tử cho mượn vài nô tài giúp đỡ nâng mấy cái rương này đem vào phòng để đám nha hoàn dọn dẹp thu xếp lại.” Phượng Minh Tường đương nhiên vui lòng hỗ trợ, liền nói, “Trong viện lộn xộn, không bằng tứ đệ đến viện của ta nghỉ ngơi một chút, đợi bọn họ thu dọn xong thì tứ đệ có thể tiến vào.” Minh Trạm liền thức thời đi theo Phượng Minh Tường, lưu lại Phạm Duy chỉ huy khuôn viên hỗn độn. Phạm Duy cười nói, “Tứ gia yên tâm, ta sẽ xem bọn họ thu dọn, sẽ không để cho bọn họ làm hư đồ của ngài.” Phượng Minh Tường là người rất chu đáo, đầu tiên là hỏi trà hỏi cơm, biết được Minh Trạm đã dùng ngọ thiện ở Từ Ninh Cung, liền phái người mang nước trà đến rồi phân phó một câu, “Dùng cái tách mới.” Phượng Minh Tường rất thích nói, “Tứ đệ đến đây khi nào? Chúng ta đều biết hôm nay các ngươi sẽ đến, Thạch Lưu viện đã được tu sửa từ hai tháng trước, nghe nói trước kia là chỗ cư ngụ của Trấn Nam Vương thúc. Tứ đệ vừa đến, có cái gì cần giúp thì cứ nói với ta, đừng khách khí. Ở phía tây của ngươi là Minh Thụy, hắn cũng đứng hàng thứ tư, hai ngươi sẽ bị trùng cách xưng hô, như vậy ta trực tiếp gọi tên của ngươi nhé?” Minh Trạm vừa cười vừa gật đầu, cầm lấy tách trà uống một ngụm nhỏ, không thể so với mùi thơm ngát lại tươi mới của Từ Ninh Cung. “Minh Trạm, chỉ có một mình ngươi ở Thạch Lưu viện à? Nghe nói đại ca của ngươi là Minh Lễ cũng đến đây, vì sao không thấy hắn.” Minh Trạm lấy ra quyển vở nhỏ và cây bút chì rồi viết, “Đại ca ở tại vương phủ.” “À.” Phượng Minh Tường không hỏi nhiều mà chỉ cười nói, “Đúng rồi, còn Thục Nghi quận chúa cũng ở ngoài cung hay sao?” Minh Trạm gật đầu, “Chiều nay đại tỷ sẽ tiến cung thỉnh an Thái hậu.” Đương nhiên nếu Ngụy thái hậu muốn tăng thêm thân phận của Minh Diễm thì chẳng còn gì tốt hơn là để Minh Diễm ở lại Từ Ninh cung, chuyện này phải xem tâm tình của Ngụy thái hậu. “Như vậy phỏng chừng Phúc Xương bác cũng phải đến.” Phạm Minh Tường chớp cặp mắt linh động của hắn, vừa cười vừa nói với Minh Trạm, “Về sau cùng nhau học hành thì ngươi có thể gặp được thư đồng của nhị ca là Đỗ Như Lan, hắn chính là tiểu cửu tử của ngươi, hắn nhất định sẽ nịnh bợ ngươi.” Minh Trạm cười cười, cũng chưa chắc, hắn vừa mới đắc tội với mẫu thân của nhị hoành tử. Phượng Minh Tường nhiệt tình hiếu khách, hạ nhân bên cạnh cũng tinh mắt, đại cung nữ ôm đến hai chiếc cốc phỉ thúy hình lá sen, một cốc chứa đầy quả anh đào đỏ tươi như lửa, cốc còn lại là những trái nho màu đỏ tím, trong veo như nước làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thèm ăn. “Bẩm chủ tử, tứ gia, đây là Từ Ninh cung ban thưởng sáng nay, rất tươi mới, chúng nô tỳ đã rửa sạch, chủ tử, tứ gia mời nếm thử.” Minh Trạm lấy ra hà bao để thưởng, cung nữ kia liền lắc tay từ chối, Phượng Minh Tường cười nói, “Minh Trạm vừa đến, thưởng ngươi thì cứ nhận đi. Sau này đối đãi với hắn cũng như đối đãi với ta.” Cung nữ hai tay tiếp nhận, khom người tạ thưởng rồi vừa cười vừa nói, “Tứ gia ban thưởng là phúc khí của nô tỳ. Cho dù không thưởng thì cũng là bổn phận của nô tỳ. Nếu nô tỳ hầu hạ tứ gia là vì phần thưởng thì chủ tử cũng đã chọn lầm Tân Hà rồi.” “Ấy chà, ngươi còn để ý hơn cả ta nữa. Nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, lui xuống đi.” Phượng Minh Tường vừa cười vừa khiển trách một câu, sau đó quay sang nói với Minh Trạm, “Cũng là do ta nuông chiều sinh hư.” Minh Trạm viết nói, “Thật khả ái.” Phượng Minh Tường nhéo khuôn mặt béo ú của Minh Trạm rồi nói một cách khinh thường, “Ngươi cũng biết cái gì gọi là khả ái à?” Minh Trạm tức đến nhe răng. Phượng Minh Tường cười ha ha. Yến tiệc tại Từ Ninh cung thật náo nhiệt, Ngụy quý phi bị mất thể diện lúc chính ngọ cho nên hiện tại sẽ không xuất hiện. Vài vị hoàng tử đều đến, còn có nhị công chúa tam công chúa chưa được gả, Minh Diễm cũng đang nói chuyện với Ngụy thái hậu. Xưa nay Minh Diễm lanh lợi, Ngụy thái hậu nói chuyện với nàng có vẻ hiền từ, đã quyết định sẽ lưu Minh Diễm ở tại Từ Ninh cung. Đại hoàng tử mất sớm, nhị hoàng tử Phượng Minh Lan trên thực tế trở thành trưởng tử, Phượng Minh Lan có dung mạo như mẫu thân, trên mặt của nam nhân lại có nét của hoa mẫu đơn khiến hắn có vẻ ôn nhu. Phượng Minh Lan có lẽ đã biết mẫu thân bị Minh Trạm chọc tức cho nên ánh mắt quan sát Minh Trạm thật không tốt chút nào. Tam hoàng tử Phượng Minh Tường lại rất tốt với Minh Trạm, cười hi hi ha ha. Tứ hoàng tử Phượng Minh Thụy trời sinh khuôn mặt trứng thối giống như người khác nợ hắn hai trăm lượng, đồng tử màu hổ phách giống như đóng băng, người nào bị hắn liếc mắt một cái liền cảm thấy toàn thân toát ra hàn khí, người lạ chớ gần. Minh Trạm thậm chí cảm thấy vị tứ hoàng tử này nếu tùy tiện đứng trước cửa có thể làm môn thần, quỷ mà thấy hắn cũng đều e ngại. Ngũ hoàng tử Phượng Minh Giả là nhi tử của Nguyễn quý phi, tuổi còn nhỏ, vừa mới được đi học, béo tròn trắng nõn, đứng với Minh Trạm như thân huynh đệ. Đều là cốt nhục chí thân, lại không có tiểu thiếp làm mất mặt, mọi người ngồi vây quanh một bàn ăn dài được điêu khắc bằng gỗ hoa lê. Ngụy thái hậu và Hoàng thượng sóng vai ngồi ở chủ vị, bên phải của Ngụy thái hậu là nhị công chúa, bên trái của Hoàng thượng là nhị hoàng tử Phượng Minh Lan. Ôi, hai cái nhị. Mọi người vốn định theo thứ tự mà tự ngồi, Hoàng thượng cười nói, “Ba nha đầu các nàng ngồi xen kẻ, Minh Lễ ngươi ngồi với Minh Lan. Minh Trạm ngươi ngồi với Minh Tường và Minh Thụy. Minh Giả, ngươi tuổi còn nhỏ, không được uống rượu, có biết hay chưa?” Phượng Minh Giả ngọng nghịu nói, “Con biết rồi, con chỉ uống rượu trái cây thôi, chỉ uống một ly nhỏ nhất để hoan nghênh nhị vị ca ca đến đế đô.” Phượng Cảnh Kiền cười vui vẻ, “Được rồi, chỉ cho phép một ly nhỏ nhất.” “Dạ.” Phượng Cảnh Kiền nâng ly, cười vang, “Hôm nay Minh Lễ Minh Trạm từ VânNamđường xá xa xôi mà đến đây, Thái hậu cố ý thiết đãi phong yến vì bọn họ. Minh Lễ Minh Trạm là bảo bối của Trấn Nam Vương thúc của các ngươi, nhất là Minh Trạm, tuổi còn nhỏ, lại cùng các ngươi đến Đạo trai học hành, các ngươi phải chiếu cố hắn nhiều một chút. Hắn không biết cái gì thì các ngươi làm huynh đệ phải giúp đỡ một tay, đây là bổn phận. Cốt nhục hoàng thân quốc thích, cần phải thân cận nhiều hơn mới được. Nào, chúng ta cùng nâng ly trước.” Minh Trạm rất ít khi uống rượu, loại rượu này lại có một chút cay xè, vừa chẹp vào miệng liền hà ra một hơi, vội vàng gắp một miếng ngó sen lạnh bỏ vào miệng để áp mùi rượu, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Đổi rượu trái cây cho Minh Trạm đi.” Minh Trạm bị rơi xuống đãi ngộ giống Phượng Minh Giả năm tuổi. Cùng Hoàng thượng dùng bữa có một ưu việt là không bị ép rượu. Phượng Cảnh Kiền cũng không vì vui vẻ mà quá chén, bất quá chỉ ba bốn ly liền dừng lại, các hoàng tử đương nhiên cũng tự chủ. Ngụy thái hậu chỉ vào một miếng ức gà tơ rồi nói, “Ai gia thấy lúc dùng ngọ thiện thì Minh Lễ thích món này cho nên liền bảo bọn họ làm lại, đưa đến trước mặt của hắn đi, đỡ cho hắn phải giữ thể diện, không tiện đưa đũa gắp.” “Đưa món quý lạ này cho Minh Trạm dùng thử” Tuy rằng khó tránh khỏi bất công nhưng Ngụy thái hậu vẫn cố gắng đối xử công bình. Minh Lễ Minh Trạm đứng dậy tạ thưởng, Ngụy thái hậu cười nói, “Toàn gia dùng bữa, không cần phải nhiều quy củ như vậy, ngồi xuống ăn đi.” Phượng Minh Tường vẫn nhiệt tình như trước, thường xuyên gắp thức ăn cho Minh Trạm, cũng hỏi thăm Minh Lễ vài câu về phong cảnh ở Vân Quý để mở mang kiến thức, Minh Lễ và Phượng Minh Lan đã có một chút ăn ý, tuy ít lời nhưng lại lộ ra cảm giác thân cận. Trong bữa tiệc chỉ có Phượng Minh Thụy không nói câu nào, cứng ngắc ngồi im, cứng ngắc dùng bữa, khổ thân cho Phượng Minh Giả ngồi kế bên của hắn, há hồm nhưng không dám nói chuyện với tứ ca của mình. Nhưng thật ra Minh Diễm lại rất có kinh nghiệm giao tiếp với tiểu hài tử, thường xuyên hỏi Phượng Minh Giả vài câu, cũng chiếu cố miếng ăn cho hắn. Ngụy thái hậu nhìn cả sành đường toàn con cháu, tuy rằng Minh Trạm không được nàng ưa thích nhưng bất quá nhìn sang Hoàng thượng một chút, lại liếc mắt nhìn Phượng Minh Lan và Phượng Minh Lễ một chút, trong lòng của Ngụy thái hậu dâng lên nỗi vui sướng thản nhiên, trên mặt càng thêm hiền hòa. Bữa tối này ăn thật thoải mái, chủ yếu là vì ngự trù trong Từ Ninh cung có tay nghề giỏi, Minh Trạm lo ăn lo uống, không có thời gian để suy tư. Bởi vì hắn bị câm cho nên cũng ít có người nói chuyện với hắn, rượu ngon món ngon, đương nhiên là phải hưởng thụ một chút. Dùng xong bữa tối, canh giờ vẫn còn sớm, mọi người cùng uống trà thơm, ở bên cạnh Thái hậu trò chuyện vui vẻ. Vẫn là trà ở chỗ của Ngụy thái hậu là ngon tuyệt, đương nhiên trà của Hoàng thượng cũng không tệ. Minh Trạm dùng ba ngón tay cầm tách trà, vẫn chưa uống một ngụm nào thì chợt nghe Ngụy thái hậu gọi tên hắn, “Minh Trạm, ngươi vừa đến đế đô, tuổi lại nhỏ, ai gia rất lo lắng.” Sau đó Ngụy thái hậu chỉ vào một cung nữ mặc y phục màu phỉ thúy, ôn hòa cười nói, “ Đây là đại cung nữ đắc lực của ai gia, Anh nhi. Anh nhi rất khéo tay, để cho Anh nhi hầu hạ ngươi, có người biết chừng mực sẽ tốt hơn.” Minh Trạm mím môi nhìn về phía Ngụy thái hậu rồi lắc đầu, sau đó lại khoát tay. Ngụy thái hậu nhất thời nổi giận, thân mình đang dựa vào nhuyễn tháp liền ngồi thẳng dậy, giận tái mặt mà hỏi, “Sao, ngươi không cần à?” Minh Trạm gật đầu, lẳng lặng nhìn Thái hậu, khóe miệng của Ngụy thái hậu rũ xuống, hai hàng nếp nhăn bên khuôn miệng hiện lên rõ ràng, trong mắt lộ vẻ tàn khốc. Phượng Minh Lễ trong lòng trách Minh Trạm không biết tốt xấu, vội vàng khiển trách, “Tứ đệ, đây là Hoàng tổ mẫu yêu thương ngươi nên mới ban thưởng. Có Anh nhi cô nương chiếu cố chính là phúc phận của ngươi.” Minh Trạm giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Phượng Minh Lễ, mọi người đang vui vẻ trò chuyện liền lập tức an tĩnh trở lại, sắc mặt của Ngụy thái hậu càng thêm khó coi nhưng lại không phát cáu. Dù sao Minh Trạm cũng là đích tử của Phượng Cảnh Nam, cho dù bị khuyết tật nhưng cũng là đích tử. Đây là ngày đầu tiên đến đế đô, trong lòng nếu không vui thì bên ngoài cũng không nên khinh thường. Tất cả mọi người kinh ngạc khi thấy Minh Trạm to gan lớn mật, ngay cả lời của Ngụy thái hậu mà cũng dám bác bỏ, đều tự khẩn cấp suy tính, nhưng không có ai đứng ra khuyên bảo. Phượng Cảnh Kiền đành vừa cười vừa nói, “Mẫu hậu, Trạm nhi dẫn theo không ít hạ nhân, có lẽ đã quen hầu hạ hắn. Không bằng giao Anh nhi cô nương cho Minh Lễ đi, Minh Lễ là một tiểu tử choai choai, lại ở ngoài cung, làm sao biết trông nom chính mình, đúng lúc có thể đem Anh nhi ban cho Minh Lễ giải sầu.” Ngụy thái hậu đánh giá hôm nay có lẽ sẽ không đợi được bậc thang của Minh Trạm, vì vậy liền leo xuống bậc thang của Hoàng thượng, mang theo ba phần tức giận mà gật đầu nói, “Cứ an bài như vậy đi.” Yến tiệc giải tán, kẻ nào nên xuất cung thì xuất cung, kẻ nào nên trở về phòng thì trở về phòng. Sau khi cung tiễn Ngụy thái hậu thì mọi người lại cung tiễn Hoàng thượng, Phượng Cảnh Kiền co bàn tay lại rồi cốc một cái lên trán của Minh Trạm, sau đó xoay người rời đi. Minh Trạm xoa xoa đầu, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt tràn đầy cân nhắc. ……….. Thể loại 1×1, cường cường, cung đình, hầu tước, thiên chi kiêu tử, hài, đấu trí đấu dũng, xuyên khôngTình trạng hoànVăn án theo FynnzỞ cổ đại, thứ nữ phải phấn đấu, thứ tử phải tranh đang xem đích tử nan vi reviewThân là đích tử, giống như ngoại trừ làm vật hy sinh thì chẳng còn tác dụng gì Trạm lại cảm thấy bản thân mình ngay cả làm vật hy sinh cũng không đủ tư cách, hắn chỉ là một kẻ bị câm. Căn bản không cần người ta phí tám đời đến tranh đoạt với hắn, bản thân hắn đã mất đi quyền thừa edit FynnzĐánh giá báo trước là cảm nhận khá là dài và có thể tiết lộ cốt truyện (=´∇`=)Điều đầu tiên phải nói là bộ này rất dài, dài vật vã ◎_◎; Lúc đọc không chú ý lắm, sau đó đọc mãi, đọc mãi không thấy nổi 1/3 truyện mới giật mình nhận ra ⊙_◎ Thế nên mới càng yêu Fynnz tỷ, edit vừa nhanh vừa hay, nếu để mình edit thì có lẽ 4,5 năm mới xong mất =3=Vào vấn đề chính lẽ đây là bộ đam mỹ đầu tiên mình đọc mà mang suy nghĩ dù nó không phải là đam mỹ thì mình vẫn không phải là loại mẫu hình mình thích, bạn Trạm ở đây quá mức vô sỉ, mặt dày, háo sắc lúc nào nhìn anh Phi thèm nhỏ dãi, nhưng dưới ngòi bút của tác giả, mình lại mê tít bạn truyện, tác giả xây dựng hệ thống nhân vật vô cùng hoành tráng đọc xong nhầm loạn lung tung mấy bác Hầu gia quan hệ thông gia với hoang gia ಠ_ರೃ, nội dung thì khỏi nói, cực kì tuyệt Trạm là đích tử nhưng lại bị câm, nếu không phải vì cha em là bác Nam vứt ẻm vào Đế Đô thì chắc chắn ẻm sống cuộc đời sâu mọt ăn hại đến cuối đời. Có lẽ đúng là số trời đã định, bác Nam lại đưa em đi, em điên tiết phản kháng, lộ hết tài năng của mình, bá đạo đàn áp tất cả, bằng mọi thủ đoạn cùng bản chất vô sỉ của thêm Ve Monk Vs Faaeal Snow Lotus 1, Absolute Best Budget EarbudsNgười đọc sẽ thấy một bạn thụ đáng yêu mũm mỉm em vừa tham ăn vừa lười, trời lạnh phát sẽ không thèm ra khỏi chăn, trốn học luôn, nhưng lại vô sỉ mặt dày đến cực điểm, cái mồm dẻo quẹo, bản tính hám tài hám bạc, lại háo ai chỉ chăm chăm thích tập trung vào couple thì sẽ cảm thấy chán nản, vì đến tầm chương 100 khoảng khoảng đó mới thấy manh nha gian tình của em với anh Phi, còn từ đầu truyện đến giữa truyện toàn thấy JQ của em với bác Nam cha em và bác Kiền bác em, đồng thời là hoàng đế lúc đóEm Trạm và cha em, bác Nam, luôn miệng nói không hợp nhau, nhưng hành động giữa 2 người thực sự quá mức tình cảm, tình cảm đến mức hủ nữ cảm thấy có JQ =①①= 2 người mồm thì cãi nhau, cơ mà em Trạm có thể cùng lúc đó kéo kéo tay bác hay vòng tay qua cổ bác ôi cute quá Người ta nói yêu nhau lắm, cắn nhau đau, câu này đúng là phù hợp với 2 cha con nhà này. Mà cảm giác em có chất M hay sao ý, không chọc bác Nam đến khi bác điên tiết lên đập em 1 trận thì không chịu đc ^3^Với bác Kiền, em ngoan ngoãn hơn nhiều, không cứ mở mồm là bốp chát cãi lại như với cha em. Hai người này đi với nhau đúng là cặp trời sinh, chỉ hận không phải là phụ tử thật sự. Đại hồ li và tiểu hồ li gặp nhau tính kế khiến ai ai cũng khổ Ψ`▽´Ψ Hơn cả con của mình, bác Kiền yêu quý em thực sự, không muốn xảy ra mâu thuẫn với em điều này được bác nhắc đến mấy lần à. Làm gì có hoàng tử nào được ngủ với hoàng đế thường xuyên như vậy chứ. Minh Trạm vô sỉ nhưng cũng rất thẳng thắn, thể hiện rõ tình cảm của mình với bác, có lẽ chính vì vậy bác mới thích một Minh Trạm béo mũm mĩm, vô sỉ, mặt dày nhưng không kém phần đáng anh Phi, nếu không xem trước spoil thì thực sự mình sẽ cảm thấy cực kì bất ngờ đối với thân phận thực sự của anh . Anh Phi từ lần đầu gặp em thì luôn sống dưới thân phận Ngụy Ninh. Anh giả dạng rất khéo, đến mức em của Ngụy Ninh là Ngụy An, bác Nam, bác Kiền và những người thân khác không hề cảm thấy nghi ngờ. Anh Phi là một người đúng chuẩn mẫu công, vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Anh tính kế để trả thù anh em Phượng thị aka bác Kiền và bác Nam suốt 20 năm hình như vậy, không chú ý lắm nên chả nhớ rõ ”>, kiên nhẫn từng bước cực kì hoàn hảo. Thử hỏi xem có ai có thể bắt cóc Hoàng đế và Vương gia của một nước mà không ai biết, giấu hai người kĩ đến mức không tìm ra nổi cơ chứ. Tuy nhiên anh trả thù cũng vô cùng trí lí, không làm tổn hại đến đất nước và dân chúng, chỉ trả thù đúng anh em Phượng thị mà với Minh Trạm, Hồng Phi có vẻ bị lép vế hơn bởi anh chỉ hoạt động trong tối, khi xuất hiện thì gần cả truyện đều dưới thân phận A Ninh. Nhưng không thể phủ nhận để vị trí của anh trong lòng mọi người. Những việc anh làm đều có lợi cho em Trạm cho dù em là con, là cháu của kẻ thù của anh, kể cả việc cho em uống dược câm không thể phủ nhận rằng điều vốn dĩ định hại em, nhưng trái lại giúp em thoát khỏi cảnh trở thành chất tử lên Đế Đô từ bé. Nếu em Trạm bày tỏ tình cảm một cách cuồng nhiệt đầy công khai đến mức vô sỉ thì anh đáp lại tình cảm em một cách nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng sâu quên, bé Trạm còn có một biệt danh do anh Phi đặt cho nhé, đáng yêu cực kì ”x Anh toàn gọi em là tiểu Minh ù thôi à = Tại em hồi bé thì béo quá, lớn lên gầy được 1 thời gian thì lại trở nên “hơi” đầy đặn 1 chút ~ヾ^∇^ Ngược lại, em toàn gọi anh là ái Phi, ai bảo anh tên là Phi ゚▽゚/ Đoạn cuối anh Phi được ban danh tự Phượng Minh, trong mắt em cái tên này cực kì quê mùa cha nuôi em kiếp trước cũng tên này, làng em hồi trước cái tên này cũng phổ biến, thế là em bảo sao không gọi là Phượng Hoàng luôn đi. Sau đó đến được em ban danh, anh trả thù muốn đặt cho em tên Phượng Hoàng Tạm thời kết về tình cảm đầy hường phấn của 2 người này, quay sang một vài nhân vật và tình tiết khiến mình ấn tượng các bộ truyện khác, tác giả thường xây dựng motip quen thuộc là những người ruột thịt có quan hệ gắn bó từ bé với nhau thì tình cảm giữa bọn họ khá vững chắc, trong khi đó trong Đích tử nan vi, tác giả lại xây dựng ngược hẳn lại, nhưng lại không thể phủ nhận được đó là sự thật trong Đế vương. Minh Kỳ và Minh Trạm là long phượng song sinh, từ bé Minh Kỳ đã bảo vệ Minh Trạm. Tuy nhiên khi lớn lên, khi Minh Kỳ có phần uy hiếp để vị trí thế tử của Minh Trạm, dù chưa xảy ra tranh chấp nhưng tác giả đã cho người đọc thấy rõ được sự thật rằng cho dù là Minh Kỳ, nếu bị uy hiếp thì Minh Trạm cũng sẽ không nương tay. Có thể có người không lưu ý đến chi tiết này, hoặc có lưu ý thì thấy nó quá khắc nghiệt, nhưng với mình thì thấy nó rất đương nhiên trong Đế vương. Liên quan đến quyền lực thì tình thân dù gắn bó đến mấy cũng trở nên mong manh. Hơn nữa, Minh Trạm là người có tính cách khá mạnh mẽ, nếu không làm gì em thì em mặc kệ, nhưng nếu đụng vào em thì cho dù là ai em cũng phản ra, mình khá là tiếc thương thay cho tam hoàng tử Minh Tường và tứ hoàng tử Minh Thụy. Cả 2 người đều chết trong trận chiến tranh dành vương vị. Có lẽ vì 2 người xuất hiện từ đầu truyện khi còn bé, Minh Tường cởi mở nói cười với Minh Trạm, Minh Thụy từng cõng Minh Trạm ngất xỉu đến mức vẹo cả lưng vì cân nặng của em hơi quá. Dẫu biết là đó là kết quả khó tránh khỏi của việc tranh giành ngai vàng, nhưng mình vẫn có chút thấy xót cho 2 người. Thật sự đáng cảm thán gia đình Đế Vương, vì ngai vàng mà chỉ trong vòng 2 tháng ngắn ngủi, 4 hoàng tử đều chết. Đáng thương nhất là ngũ hoàng tử, còn chưa kịp trưởng thành, vì mẫu tộc mất đi sự sủng ái, bị khinh thường, một hoàng tử ngay cả thái y cũng không thỉnh nổi rồi cuối cùng chết truyện còn một nhân vật nữa cũng xuyên không giống Minh Trạm, đó là Minh Phỉ. Có lẽ đây là nhân vật phản diện khiến mình lưu tâm và cảm thán nhất. So với Minh Trạm, Minh Phỉ khi xuyên qua, với kiến thức của hơn ngàn năm sau, cô đã thể hiện hết từ khi còn bé. Bản tính hiếu thắng của cô khiến cô cảm thấy mình phải đứng trên tất cả. Tuy nhiên, nhược điểm của cô chính là quá tự phụ. Đáng lẽ có được kiến thức hơn mọi người, cô nên trau dồi thêm để càng tài giỏi hơn, nhưng cô tự phụ, thể hiện hết mọi thứ, dần dần kiến thức cô có được phô bày toàn bộ, khi hết toàn bộ cô mờ nhạt dần và chìm nghỉm. Ngoài ra, nhược điểm khác của cô là không biết nhìn thời thế. Với kiến thức cô có, nếu cô biết cách thể hiện, ví dụ như việc viết truyện, thì có lẽ sẽ thành công hơn. Thực sự thì, sự thông minh của cô chỉ là nhờ sao chép lại những thứ của những người đời sau, chứ không hề có sự cải tiến cho phù hợp thời đại nên mọi thứ thất bại. Ví dụ như khi sao chép để xuất bản “Tây Du Kí”, cô ngu xuẩn đến mức cho cả câu “Thường nói hoàng đế thay phiên làm, năm nay đến phiên ta. Bảo hắn dọn ra ngoài, đem thiên cung nhường cho ta cũng không sao cả.” Nếu để hoàng đế biết được, há chẳng phải là cái cớ để quy tội tạo phản sao để hành quyết cả tộc sao? Còn nữa, một đứa trẻ 10 tuổi, lại còn là khuê nữ của Vương gia sao có thể viết được những truyện như “Hồng lâu mộng”. Trẻ con thì viết truyện trẻ con, có khi cô viết tuyển tập truyện cổ tích lại thành công hơn. Hơn nữa, trong Đế vương, không chỉ tài năng mà cách che dấu tâm tư, suy nghĩ cũng là điều cần thiết để sống sót. Cách cô hành xử đều thể hiện toàn bộ tâm tư suy nghĩ của mình mà không đem lại lợi ích gì. Trái ngược với Minh Trạm, không ai biết em nghĩ gì, sự trấn định của em đến chả bác Nam và bác Kiền phải tán thưởng. Cách em làm có thể vô sỉ, nhưng đem lại lợi ích to lớn cho mình. Đáng tiếc thay, đến lúc sắp chết, Minh Phỉ vẫn không nhận ra những nhược điểm chết người của mình, vẫn oán hận Minh Trạm vì sao cùng là xuyên không mà Minh Trạm lại hạnh phúc, còn cô thì phải chờ đợi cái chết. Ngay cả cái chết của cô cũng thể hiện sự ngạo mạn hiếu thắng đến ngu xuẩn của viết thế cũng thể hiện được phần nào cảm xúc của mình về truyện này. Nói chung, đây là một truyện đáng đọc và cực lực đề cử cho mọi người. Hiện tại, mình đáng hóng bộ 2 là Hoàng đế nan vi, để về bạn Trạm khi lên làm hoàng đế. Mong rằng trong bộ 2, độ hường phấn của em Trạm và anh Phi sẽ nhiều hơn bộ 1 ψ*`ー´ψPs thử copy ra word đoạn cảm nhận thì giật mình, mình lúc cảm hứng dạt dào cũng lắm mồm ra phết, 2 trang rưỡi chi chít chữ đó ヽ´ー`ノ Truyện Đích Tử Nan Vi của tác giả Thạch Đầu Dữ Thủy thuộc thể loại tiểu thuyết cổ đại , là truyện xuyên không hay nhất , cung đình, hầu tước, thiên chi kiêu tử, đấu trí đấu dũng và điều đặc biệt là xen lẫn vào đó là những tình huống hài hước mang lại cảm giác vui vẻ đến cho các bạn đọc. Ở cổ đại, thứ nữ phải phấn đấu, thứ tử phải tranh là đích tử, giống như ngoại trừ làm vật hy sinh thì chẳng còn tác dụng gì Trạm lại cảm thấy bản thân mình ngay cả làm vật hy sinh cũng không đủ tư cách, hắn chỉ là một kẻ bị câm. Căn bản không cần người ta phí tám đời đến tranh đoạt với hắn, bản thân hắn đã mất đi quyền thừa kế. Truyện sẽ có kết thúc như thế nào và hài hước ra sao thì mời các bạn cùng đọc truyện . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Đích Tử Nan Vi! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Hoàng Đế Nan Vi Thạch Đầu Dữ Thuỷ Đồng nhân [Tam sinh tam thế...] Tình yêu đến lúc nào không hay kimura livia Hồng Hoang Ta Muốn Làm Nhân Hoàng Mực Nhuộm Đại Kiếm Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống ĐẠI DÂM HIỆP Vô Địch Thần Chủ Clash of clan Gặp Được Em Là Chân Mệnh Hi Văn Review đích tử nan vi đích tử khó làm Tác giả Thạch Đầu Lữ Thủy Thể loại1×1 , cường cường, cung đình, hầu tước, thiên chi kiêu tử, đấu trí đấu dũng, xuyên không Số chương199 chương Tình trạng hoàn Nơi edit fynnz Couple Ngụy Ninh ver 2 x Minh Trạm Reviewer Hân Du Đây là bộ thứ hai mà Du review ở nhà nàng fynnz. Du khá thích văn phong edit của nàng fynnz vì câu văn được châu chuốt khá mướt , đọc lôi cuốn. Trước nay Du rất kén đọc những bộ >150 chương vì nó quá dài và Du không có kiên nhẫn đọc hết đến cuối. Nhất là bộ xuyên không, cổ đại, tranh quyền đấu trí thì nó càng phúc tạp hơn nữa. Nào là nhà bên nội bên ngoại, thông gia, rồi hầu tước nữa. Huhu thật hận không thể vẽ sơ đồ tuyến nhân vật /TДT/ Nhưng bộ ĐTNV lại là ngoại nó không giống những bộ xuyên không thông thường nhân vật chính đạo văn của các thi nhân thiên cổ rồi nói của mình sáng tác để được tiếng tài hoa hơn người. Mà nhân vật Minh Trạm lười làm những việc đó, không quá thích đọc sách cùng viết chữ. Chỉ suốt ngày lui tới cùng Vệ vương phi- mẹ Minh Trạm ở nhà làm trạch nam mà thôi. Nhưng nếu ai muốn hắn chết,hay đặt Minh Trạm vào tình huống nguy hiểm thì hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đẩy đối phương vào chỗ chết. 2/3 đầu bộ nội dung đều là đấu trí tranh quyền, yếu tố tình cảm cực kì ít ,lâu lâu có màn JQ .Minh Trạm là người của thế kỉ 21 nhưng chi tiết này chỉ được tác giả nói qua loa. Minh Trạm đích tử Trấn Nam Vương Phủ nhưng do khuyết điểm bị câm nên mất khả năng làm thế tử. Minh Trạm bị đưa đến đế đô làm chất tử-con tin bị đưa đến đê đô. Từ sau khi bị đưa đến đế đô Minh Trạm mới bộc lộ tài năng đập đổ trưởng tử, có thể nói được, leo lên ngôi thế tử. Hình ảnh Minh Trạm được phát họa thành con người trầm ổn, mưu mô, biết đối nhân xử thế, mưu trí nữa. Khá nhiều chi tiết liên quan chính trị, thuế muối. Mỗi lần tới khúc này là lướt như điên ╮╯▽╰╭ vì nó quá nhiều Trời cao không phụ người có lòng 1/3 còn lại đã xoa dịu được trái tim thiếu lữ của yêm o*////▽////*o. Tưởng ổng chững chạc vậy mà ai dè lâu lâu cũng sắc lang, cùng lưu manh không cười nhất là bức thư tình đầy sến súa của Minh Trạm gửi bác Ngụy bị kẹp vào tấu chương và bị bá quan đọc to giữa triều đình. Ôi quê gì đâu Đoạn tụ chưa chắc được nhiều người chấp nhận. Và nếu là ở cổ đại, đoạn tụ lại bị lại bị người đời kì thị hơn. Nhưng sẽ có một số người, khi yêu thì sẽ yêu hết lòng. Dù bị người đời phê phán, nhưng chỉ cần có thể chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ- nắm tay người, bên nhau trọn kiếp thì miệng người đời có đáng là gì… Điều hướng bài viết “Tam tỷ tỷ, đây là chuỗi ngọc của phụ vương thưởng cho tỷ tỷ đó hả?” Một nữ hài nhi mặc sam y màu vàng nhạt, gương mặt phấn hồng như viên ngọc được mài nhẵn, khuôn trăn tròn tròn mang theo nụ cười tươi, tầm mắt đảo qua sợi chuỗi ngọc bằng vàng ròng vừa tinh xảo vừa tao nhã của tỷ tỷ. Thân là thứ nữ của Trấn Nam Vương, tuy không phải là con của chính thê, cũng đã gặp nhiều thứ quý giá tốt đẹp, đương nhiên sẽ không đỏ mắt vì một sợi chuỗi ngọc, chẳng qua sợi chuỗi ngọc này là của phụ thân ban thưởng sau kỳ kiểm tra kiến thức, trong đám tỷ muội chỉ có một mình Minh Phỉ đạt được, Minh Nhã hâm mộ cũng chỉ vì Minh Phỉ được phụ thân đối đãi sủng ái mà thôi. Minh Phỉ hào phóng cởi xuống sợi chuỗi ngọc rồi đặt vào tay của Minh Nhã, nói một cách thân thiết, “Muội muội thích thì ta sẽ đưa cho muội muội. Sợi chuỗi này là ta tự mình thiết kế, là độc nhất thiên hạ. Mặt trên là hoa nghênh xuân, rất thích hợp để đeo vào mùa này.” “Như vậy sao được.” Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Minh Nhã lại nghiêm túc từ chối vật trong tay của Minh Phỉ rồi nói một cách khách sáo, “Muội cũng có chuỗi ngọc của mình, tỷ tỷ làm tốt bài tập, đây là phần thưởng mà tỷ tỷ nên được. Tỷ Tỷ rất xinh đẹp, đeo vào đẹp hơn là muội.” “Tiểu nha đầu thật dẻo miệng.” Minh Phỉ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng như tuyết nổi bật trên bộ sam y màu đỏ thẫm được thêu hàng trăm tiểu hồ điệp rất cân xứng với chiếc váy màu lựu thắt lưng cao, tuổi tuy nhỏ nhưng đã lộ ra một ít vẻ đẹp khuynh thành. Vừa rồi nàng cũng chỉ nói thế thôi, chứ chuỗi ngọc này đúng là được phụ thân ban thưởng, cho dù có cho Minh Nhã thì bản thân mình cũng có thể kiếm được cái tiếng yêu thương tỷ muội, cũng không lỗ vốn. Cùng là con của trắc phi, Minh Phỉ đặc biệt được phụ thân ưa thích, nàng bẩm sinh đã thông minh, tám tháng biết nói chuyện, hai tuổi đã nhận thức hơn một ngàn chữ, đọc làu làu Thiên tự văn và Bách gia tính, năm tuổi đã phát minh bút chì để đích tử bị câm của chính thê là huynh trưởng Minh Trạm thuận tiện viết chữ, còn có những món điểm tâm lạ mắt nhiều không đếm xuể, đều là Minh Phỉ tự nghĩ ra. Thỉnh thoảng buộc miệng nói những lời trẻ con lại mang ngụ ý sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ, cũng mạnh mẽ như Minh Kỳ, vì vậy Minh Phỉ được một phần sủng ái của Trấn Nam Vương, rõ ràng chứng tỏ được một chút bản lĩnh. Một cơn gió nhẹ thổi qua, đóa hoa mềm mãi rũ xuống, từng cánh hoa phiêu tán hồng trần. Minh Nhã và Minh Phỉ rẽ vào hoa viên, cách con đường lát đá trải đầy cánh hoa và một hồ nước xanh biếc, Minh Phỉ nhìn thấy Minh Trạm nâng cằm ngồi phát sầu ở đằng xa khiến nàng không khỏi nhếch môi. Ánh mắt của Minh Trạm lập tức sáng ngời, hắn vẫy tay với Minh Nhã. Minh Trạm ôn hòa đối với Minh Phỉ, cũng không phải bởi vì Minh Phỉ và Minh Kỳ không hòa thuận, mà là vì hắn biết được sự thật của Minh Phỉ, dù sao cũng là đồng hương, cùng là dân xuyên không. Chẳng qua ở trong mắt của Minh Trạm thì Minh Phỉ thật sự rất phách lối, nàng tựa như một con khổng tước, tận tình phơi bày những gì đẹp nhất ưu việt nhất, đem tất cả những gì ở hiện đại lấy ra khoe, làm cho người ta chú ý, khiến người ta sợ hãi mà ca thán. khổng tước = chim công Nói thật lòng, Minh Phỉ ngoại trừ xuyên không thì chẳng có gì hay ho đáng để khoe khoang, tài nghệ đánh đàn của nàng kém xa Minh Nhã, viết chữ cũng không thể so với đại tỷ Minh Diễm, ngay cả cưỡi ngựa cũng không thể sánh bằng Minh Kỳ, Minh Phỉ ngoại trừ ưu thế là xuyên không thì nàng ta hoàn toàn không đáng xách dép cho các tài nữ. Cùng là người xuyên không nhưng Minh Trạm chưa bao giờ muốn tiết lộ mình cũng là xuyên không cho Minh Phỉ biết. Mẫu thân của Minh Phỉ là trắc phi Ngụy Thị được sủng ái nhất ở Trấn Nam Vương phủ này, Ngụy Phi là biểu muội của Phượng Cảnh Nam. Nói một chút về xuất thân của Phượng Cảnh Nam, mẫu thân của Phượng Cảnh Nam vốn ở trong một gia đình nông dân tại ngoại thành, năm đó mùa màng không tốt, bán nữ nhi tiến cung làm tỳ nữ. Nàng có dung mạo thanh tú, mặc dù không coi là xuất chúng giữa hậu cung tràn đầy cẩm tú khắp nơi, nhưng có một ưu thế lớn nhất chính là rất mắn, tiên đế tổng cộng chỉ sủng hạnh nàng hai lần thì nàng liền sinh cho tiên đế hai nhi tử, khả năng này làm cho người ta không bội phục cũng thật khó. Khi Phượng CảnhNamthành thân thì đương kim hoàng đế vẫn chưa đăng cơ, đương kim thái hậu vẫn chỉ là một quý nhân nho nhỏ trong hậu cung. Trấn Nam Vương Thái Phi trước kia đã giúp Phượng CảnhNamthú Vệ vương phi làm chính thê, Vệ vương phi xuất thân từ danh môn đế đô Vĩnh Ninh Hầu phủ. Mặc dù Vệ vương phi có xuất thân cao quý nhưng cũng không thể có quan hệ cô cậu thân thiết như Ngụy Phi và Phượng Cảnh Nam, hơn nữa Ngụy Phi lã lướt thướt tha, tư sắc cũng hơn Vệ vương phi, nhất là nàng hoàn toàn kế thừa khả năng sinh dục siêu cường từ thái hậu cô cô của nàng, một hơi sinh hạ ba nam một nữ cho Phượng Cảnh Nam. Ngoại trừ đích tử Minh Trạm bị câm điếc của Vệ vương phi thì thứ tử còn lại đều là do Ngụy phi sinh ra, trong tình thế như vậy, Ngụy phi cho dù muốn tự hạ thấp cũng khó. Chân chính bị hạ thấp là Vệ vương phi, Minh Trạm thậm chí thấy Vệ vương phi cũng không có tâm tư ái mộ Phượng Cảnh Nam, nàng chỉ xem chức vị Vương phi như một công việc, làm tốt phần việc của mình, cai quản tốt Vương phủ, còn lại nàng cũng chẳng màng thứ thiếp tranh giành tình cảm với nhau. Ngày thường thích đánh đàn ngắm hoa, chăm cây bón cành, nuôi nấng hai người con, bình tĩnh đạm bạc, làm việc công tư phân minh, mặc dù không được sủng ái bằng Ngụy phi nhưng rất được Phượng Cảnh Nam kính trọng. fynnz810 Với trí tuệ của Minh Phỉ thì đương nhiên hiểu được chức thế tử của Trấn Nam Vương sẽ rơi vào tay của mấy vị ca ca nhà mình. Nàng không lo sợ, vì vậy càng thêm kiêu căng, tận tình hưởng thụ xa hoa và hư vinh của vương phủ, thậm chí đối với Vệ vương phi cũng thiếu mất vài phần tôn trọng, điều này làm cho Minh Trạm thức thời không muốn gần gũi, ở trước mặt Minh Phỉ thì hắn sẽ cẩn thận giấu diếm, làm một tứ công tử không được sủng ái của Trấn Nam Vương phủ. Minh Trạm lấy ra một cây bút chì nhỏ và một quyển vở nhỏ, viết vài chữ mời nhị vị muội muội đến Ngô Đồng hiên. Chẳng qua theo dự đoán của hắn thì Minh Phỉ chắc chắn sẽ không đi. Quả nhiên trên mặt của Minh Phỉ lộ ra một chút khó xử và áy náy, nói một cách nhẹ nhàng, “Thân thể của mẫu thân ta có một chút không khỏe, ta sẽ không đến chỗ của mẫu phi. Tứ ca thay ta tạ lỗi với mẫu phi nhé.” Minh Trạm đương nhiên là mỉm cười gật đầu, dẫn theo Minh Nhã trở về, Minh Kỳ chỉ đành oán hận trừng mắt nhìn Minh Trạm vài lần, nhịn xuống cơn thịnh nộ của nàng. Đúng lúc Minh Diễm cũng từ khuê phòng bước ra tận hưởng không khí trong lành. Minh Diễm mười bốn tuổi, so với bà lão Minh Kỳ dậy thì như nam nhân và Minh Trạm vẫn tròn tròn mềm mại thì dáng người của Minh Diễm lại cao ngất, mái tóc đen dài như mây, vòng eo nhỏ nhắn tuổi xuân thì, mang theo dáng đi nhẹ nhàng đầy phong tình, trên người có mùi hương thoang thoảng thản nhiên. Thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống, vận khí của Minh Diễm không tệ, tuy rằng là con thứ nhưng mà thân mẫu đã sớm qua đời, từ tấm bé đã được Vương phi nuôi dưỡng, đến khi trưởng thành thì Vệ vương phi tìm cách giúp nàng xin phong quận chúa. Đồ cưới đương nhiên không cần Minh Diễm làm lụng vất vả, chẳng qua vẫn muốn tự tay làm một vài món đồ cưới. Mấy ngày nay Minh Diễm đều ở trong khuê phòng vùi đầu thêu thùa, nay mới chịu xuất môn. Minh Diễm tặng Minh Trạm một cái hà bao màu xanh ngọc, mặt trên có thêu hai tiểu dã uyên ương dựa vào nhau, đỉnh đầu của tiểu dã uyên ương đội tịnh đế liên hoa, bên dưới là gợn sóng màu lục bích. Không cần nói đến mũi thêu như thế nào, hình thêu loại này đáng lý không nên đưa tặng cho đệ đệ mới đúng. hà bao = túi nhỏ đựng tiền, tịnh đế liên hoa = tình vợ chồng mặn nồng như hai đóa sen mọc cùng một gốc Minh Diễm thấy Minh Trạm cầm cái hà bao mà không nói lời nào khiến nàng có một chút ngượng ngùng, “Đây là cái hà bao đầu tiên tỷ làm, tặng tứ đệ đeo chơi, tứ đệ, đệ đừng ghét bỏ nha.” Minh Trạm cầm tay của tỷ tỷ, thấy đầu ngón tay bị kim đâm chảy máu vài lỗ, nhất thời trở nên đau lòng, vừa vuốt ve vừa lắc đầu. Vệ vương phi tiếp nhận cái hà bao trong tay của Minh Trạm, muốn khen vài câu nhưng thật sự là khen không nổi, tức thì liền cười nói, “Trong tỷ muội các con ngoại trừ Minh Nhã thích nữ công gia chánh thì còn lại đều chỉ bình thường. Ta thấy con không cần phải làm, cứ kêu đại nha hoàn trong phòng cẩn thận làm vài cái để dùng là được rồi.” Minh Diễm được chỉ hôn cho tam tử của Thái Dương trưởng công chúa, là biểu huynh nhà bác, làm con dâu của bác dù sao vẫn tốt hơn là ngoại nhân. Ánh mắt của Minh Diễm sáng ngời, hàm chứa vô hạn chờ mong vào tương lai, toàn thân tỏa ra không khí vui mừng, hé miệng cười nói, “Nhưng thật ra con muốn tự mình làm vài cái, nhưng lại làm không đẹp, bản tính của con vừa vội vừa nóng, cứ quýnh lên là lại làm không được. Mẫu thân, con thà xử lý sổ sách chứ chẳng nguyện ý làm cái này.” “Không làm thì không làm.” Vệ vương phi thật sự là một người phóng khoáng, nếu không cũng không thể dưỡng ra một Minh Kỳ với tính tình như vậy, nàng vừa cười vừa nói, “Điền trang cửa hiệu đều đã đặt mua đầy đủ, con đã tính toán sẽ dẫn nha hoàn nào theo hay chưa, muốn dẫn bao nhiêu người thì trong lòng phải có dự tính trước.” “Phân Hoa, Phất Liễu, Phanh Trà, Chử Tửu, bốn người, còn có cả nhà Mạnh ma ma và Chu Quý, mẫu thân thấy thế nào?” Minh Diễm là người rất có chủ kiến, bất quá của hồi môn là rắc rối nhất, vừa khẩn trương vừa khó xử, rốt cục vẫn muốn Vệ vương phi giúp đỡ chọn lọc. Vệ vương phi gật đầu nói, “Bốn người các nàng đều đi theo hầu hạ bên cạnh con từ nhỏ, thật sự đáng tin cậy, Mạnh ma ma là nhũ mẫu của con, nhà của Chu Quý trước kia cũng là đại a đầu bên cạnh con, rất thỏa đáng.” Chủ mẫu phúc hậu như Vệ vương phi thật sự rất hiếm thấy, nàng đối đãi với thứ nữ đương nhiên sẽ không như thánh mẫu xem như con ruột của mình, chẳng qua như vậy đã là quá tốt. Giống như Minh Diễm lớn lên do một tay Vệ vương phi nuôi dưỡng, đương nhiên Vệ vương phi phải coi trọng vài phần, nuôi nàng lớn lên, dạy nàng lý lẽ, nay lại giúp nàng xin phong quận chúa. Vệ vương phi nổi tiếng là người một khi không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì xuất thủ tất đắc. Hoàn cảnh của Minh Diễm làm cho mẫu tử Dương phi và Minh Nhã càng thêm kiên định lòng tin, đi theo Vệ vương phi là có thịt ăn. Trong bốn nữ nhi thì không cần phải nói đến Minh Kỳ là đích nữ, tương lai cái mũ quận chúa không thể chạy đâu cho thoát; còn lại ba người, Minh Diễm được Vương phi nuôi dưỡng, lại là trưởng nữ, ngoại lệ được sắc phong quận chúa. Toàn gia có bốn nữ nhi, quận chúa của triều đình cũng không thể giống như rau cải trắng mọc trên đường, như vậy sẽ làm cho người ta hạ giá chính mình, cho nên cơ hội được phong quận chúa của Minh Phỉ và Minh Nhã cực kỳ nhỏ, cùng lắm chỉ đến quận quân là hết mức. Mẫu thân Ngụy phi của Minh Phỉ được Phượng Cảnh Nam sủng ái, phong hào của Minh Phỉ cũng sẽ không quá thấp. Chỉ có Minh Nhã là nguy hiểm, Dương phi đã lâu không được sủng ái, Minh Nhã ở trước mặt Phượng Cảnh Nam cũng không nổi bật, đừng nói đến quận quân, cho dù phong làm huyện chủ cũng đã là khác thường. Cho nên Minh Nhã ở trước mặt Vệ vương phi càng thêm cung kính và ôn hòa, lúc này nghe Vệ vương phi và đại tỷ tỷ bàn về hôn sự, mặc dù trong lòng rụt rè nhưng vẫn lặng lẽ ghi tạc vào lòng. Nàng không thể sánh với đại tỷ tỷ được Vệ vương phi sủng ái, ngày sau e rằng cũng không thể so với Minh Diễm, vì vậy nhất định phải lưu tâm gấp đôi. ……….

đích tử nan vi