ly châu trong lòng bàn tay

QUÝ KHÁCH HÀNG CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIỆN HỆ:CÔNG TY TNHH THƯƠNG MẠI DỊCH VỤ KỸ THUẬT CHÂU HOÀNG LONG Hotline (tel): 028.625.72819 Di động: 0935.123.385 và 0909.536.003 Ps: xử lý tất cả các lỗi sảy ra đối với máy dò kim của quý khách. Quản lý chặt chẽ, kiểm soát gắt gao, xử lý mạnh tay các cty ck đã tư vấn để cty doanh nghiệp làm ăn lừa đảo niêm yết trên sàn. 5. Triển khai nhanh các giải pháp quản lý lẫn công nghệ hạ tầng phần mềm mới tân tiến.để nhanh đưa ttckvn vào danh sách theo dõi nâng hạng và nâng hạng càng sớm càng tốt. 6. Trên dãy Tây Côn Lĩnh hùng vĩ, Thu Hà Nội đẹp nao lòng trên những chiếc xe hoa chở mùa qua phố . Ngành du lịch đang tái thiết 'hậu' đại dịch Covid-19 . Quảng Ninh đón những vị khách tàu biển đầu tiên sau dịch Covid-19 Ban Quản lý vịnh Hạ Long thông báo tuyển dụng Hôm nay shop xin giới thiệu với quý khách 1 sản phẩm mang tên:Áo len tăm thêu chữ Prada,Áo Dệt Kim Tay Ngắn Hàng Quảng Châu Cho Nữ thông tin sản phẩm: chất liệu:len tăm mọi người yên tâm về chất lượng. Chất len hè thì hàng len quảng châu luôn là đỉnh rồi mọi người nhé Trong bài phát biểu gần một tiếng tại Nghị Viện Châu Âu sáng 14/09/2022, chủ tịch Ủy Ban Châu Âu Ursula von der Leyen cam kết Liên Hiệp Châu Âu sẽ « cải Tiền Giang: Xử lý tình trạng tái lấn chiếm buôn bán trên đường dẫn cầu Mỹ Thuận. Sáng 21-9, Thanh tra Giao thông (Bộ Giao thông Vận tải) phối hợp Trạm Kiểm soát giao thông Trung Lương (Phòng Cảnh sát giao thông, Công an tỉnh Tiền Giang) và Công an huyện Cái Bè tiến hành buộc Hủy Hợp Đồng Vay Tiền Online. Tác giả Phân Phân Hòa Quang Thể loại Cổ đại, Ngọt văn, Cung đình hầu tước, Hào môn thế gia, Trời đất tác thành, 2S Số chương 112 chương Edit LC + Chim Ba Chân /fb Review Lạc – Phường Hoan Ca Poster LV Tải ebook đọc offline tại Diệp Ly Châu là con gái Thừa tướng đại nhân, nàng là tiểu thư băng thanh ngọc khiết, đệ nhất mỹ nhân được nâng niu trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, từ nhỏ nàng đã bị bệnh tật quấn thân, bởi thế nên dẫu đã đến tuổi cập kê nhưng không ai dám đến cửa cầu hôn. Những tưởng nàng sẽ cô độc đến già nhưng rồi quý nhân của Diệp Ly Châu – Đề Kiêu xuất hiện. Gọi quý nhân không ngoa vì theo đúng nghĩa đen, chỉ cần Diệp Ly Châu ở gần Đề Kiêu là giống như được uống tiên dược cam lộ, nàng khỏe mạnh lên trông thấy. Nhưng khi rời xa chàng một khoảng thời gian là yếu bệnh ngay, điều này đúng với so sánh của Đề Kiêu, đó là Diệp Ly Châu giống như hồ ly tinh vậy, phải hấp thụ dương khí nam nhân mới tràn đầy sức sống, đương nhiên dương khí nam nhân thì cũng chỉ có dương khí của Tần vương mới làm chị nhà khỏe mạnh thôi v Chính vì chi tiết đó đã tạo nên lương duyên của Diệp Ly Châu cùng Nhiếp chính vương Đề Kiêu. Nữ chính Diệp Ly Châu đúng nghĩa là một tiểu thư bánh bèo, yếu đuối hiền lành. Nhưng độ bánh bèo của nữ chính không hề khiến mình phản cảm, vì cái phần non nớt yếu đuối đó phù hợp với thực tế hoàn cảnh của nữ chính. Thử hỏi một tiểu thư bệnh tật được nuông chiều thì tất nhiên yếu đuối rồi, nếu xây dựng mạnh mẽ hổ báo quá thì lại không phù hợp với cốt truyện. Nhưng yếu đuối chỉ là một phần tính cách, điểm sáng của Diệp Ly Châu là dù nàng là một cô nương cổ đại nhưng suy nghĩ rất thoáng, bởi nàng không hề ngần ngại việc gần gũi Đề Kiêu để bản thân thoải mái, đối với Diệp Ly Châu thì sống khỏe ngày nào hay ngày đó. Về điểm này mình rất thương nữ chính vì nàng luôn nghĩ mình sắp chết, nên nàng muốn bản thân khỏe mạnh được giây nào hay giây đó. Ngoài ra, theo như lời Đề Kiêu thì nàng là một cô nương vô tình, hưởng dụng thân xác người ta thoải mái xong thì trở mặt ngay. Đọc mấy đoạn này chắc chắn các bạn sẽ bật cười vì trong suy nghĩ của nam chính lúc đó toàn nghĩ mình là gái lầu xanh còn Diệp Ly Châu là khách làng chơi vậy.🤣🤣. Một điểm cộng nữa là Diệp Ly Châu vô cùng đáng yêu, sau vì áy náy mình chỉ lợi dụng thân thể người ta nên nàng bèn nói ra sự thật là không phải thích mới gần gũi mà vì để cơ thể thoải mái nên mới thân mật với nam chính, đoạn anh nam chính tức cũng cười xỉu mà rõ ràng anh cũng ăn đậu hũ người ta mà làm như mình thiệt thời lắm V. Nam chính Đề Kiêu thì cũng như những motip truyện thường thấy, lạnh lùng vô tình và chỉ dịu dàng với mình nữ chính. Nhưng cách miêu tả sẽ khiến các bạn thấy thoải mái, thưởng thức, không hề được buff quá đà. Đề Kiêu từ lần gặp đầu tiên đã rung động với nữ chính, thấy nữ chính thường xuyên muốn thân mật ôm ấp gần gũi mình nên nghĩ nữ chính yêu mình. Nhưng sau này biết được sự thật là Diệp Ly Châu chỉ gần gũi chàng vì “dương khí”, chàng tức lắm nhưng cũng càng quyết tâm phải lấy nữ chính về trừng phạt trừng phạt thế nào mọi người cũng hiểu đó hihi. Nói chung, nam chính Đề Kiêu vô cùng mạnh mẽ và vô cùng cưng chiều nữ chính. Đọc mấy đoạn hai người ở bên nhau vô cùng ngọt ngào, cũng có lúc chua lè vì nam chính vô cùng thích “ăn giấm”. Truyện này cũng khai thác nhiều khía cạnh về cung đấu và gia đấu, càng về sau càng hấp dẫn vì chúng ta sẽ biết được nguyên nhân bệnh tật của nữ chính, rồi những màn đấu đá cung đình cũng tạo thêm hương vị cho cốt truyện. Mình đề cử truyện này cho những bạn kén truyện, đang muốn tìm một bộ cổ đại có văn phong, cốt truyện ổn, edit mượt mà và pass truyện dễ. À những sắc nữ cũng có thể chấm mút nhé vì trong truyện vẫn có cảnh H nóng bỏng đầy mặn mà ấy 😂 Người dịch /fb Ly Châu ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn về phía Đề Kiêu, nói thật, nàng nhìn qua có chút ngốc đáng Kiêu nói “Có lời gì muốn nói với ta?”Diệp Ly Châu vốn định nói “Muốn ôm chàng một cái”, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, thì đột nhiên cái gì cũng không thể nói ra cụp mắt xuống, lông mi cong cong, chọc người rủ lòng thương Ly Châu đành phải nói “Sinh nhật ta, là ai đã nói cho điện hạ biết vậy?”“Hoàng hậu nói.” Đề Kiêu nói một cách thản nhiên, “Trước khi đi nàng cũng thích quấn lấy ta, cho nên tới đây thăm nàng một chút.”Diệp Ly Châu túm lấy ngọn đâu có thích quấn lấy Đề Kiêu chứ?Có điều —— nhìn từ góc độ của Đề Kiêu, nàng xác thực giống như đang quấn lấy hắn. Luôn luôn chạm mặt hắn, còn luôn muốn tới gần hắn thêm một Ly Châu nói “Ngày này không may mắn, thông thường sẽ lùi lại đến tháng sau mới chúc mừng. Có điều ngài có thể tới, ta vẫn rất vui.”Khi Diệp Ly Châu nhìn về phía Đề Kiêu, đôi mắt sáng long lanh, giống như là yêu thích hắn phát ra từ nội tâm Kiêu vốn là người cứng rắn lại vô tình, nhưng bị ánh mắt mềm mại như vậy của tiểu cô nương nhìn chăm chú, giọng hắn cũng dịu dàng hơn mấy phần “Cái này, là tặng cho nàng.”Hắn lấy ra một vật từ trong tay áo, Diệp Ly Châu nhận lấy, khóe môi hơi vểnh một ngọc trước Đề Kiêu đã tặng Diệp Ly Châu một con cáo nhỏ chạm ngọc, lần này, thứ Đề Kiêu điêu khắc là Diệp Ly mày mắt mũi giống như đúc, đến cả nếp gấp trên quần áo cũng đều khắc ra rất rõ Ly Châu nắm vào trong tay, đôi mắt sáng lấp lánh “Đẹp quá.”Nàng đang khen tay nghề của Đề Kiêu, thực sự quá tỉ mỉ, vật chạm trổ ra cũng rất Kiêu “Ừ” một Ly Châu vốn đã xinh đẹp yêu thích không buông tay ngắm nghía miếng ngọc, bên ngoài nổi gió, sa mỏng trên người nàng bị gió thổi bay lên, một tầng áo lụa đỏ tươi tung bay phấp phới, một tầng khác thì bó chặt lấy cơ thể, phác họa ra dáng người xinh đẹp của bình thường, Diệp Ly Châu ăn mặc vô cùng bảo là thời đại hưng thịnh, cung phi ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, cũng không kiêng dè để lộ ra hai tay cùng cần cổ, có người còn sẽ mở cổ áo rất thấp. Người trong cung còn làm vậy, cô nương trong dân gian tự nhiên là theo hướng gió trong cung, đến mùa hè, đều sẽ mặc váy quây che Diệp Ly Châu lại không thích như lần trước Đề Kiêu gặp nàng, đều là thấy nàng ăn mặc rất kín đáo, cổ áo xếp che lại cần cổ thon dài, một đôi tay ngọc luôn giấu trong tay lớn lên ở trong chùa, ăn mặc mộc mạc, cho nên không có thói quen huênh hoang quá mức trước mặt người đang ở trong nhà, lại là ở trong phòng mình, vừa mới tắm xong, nha hoàn mặc cho nàng cái gì, nàng cũng chẳng nhìn đã mặc bảy trời vào thu, thời tiết đã chuyển lạnh. Bị gió nhẹ thổi qua, Diệp Ly Châu cũng cảm thấy hơi lạnh, nàng ôm lấy bả vai của mình “Điện hạ, ngài có muốn vào trong phòng ngồi một lát không?”Đề Kiêu nói “Ta là đàn ông, nàng bằng lòng để ta vào phòng của nàng sao?”Diệp Ly Châu chỉ biết Đề Kiêu không giống những người đàn ông khác, mặc dù không nói rõ ra được là không giống chỗ Ly Châu nhỏ giọng nói “Ngài yên tâm, ta không để người khác biết đâu.”Đề Kiêu nhìn khuôn mặt non mềm của tiểu cô nương, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cặp mắt hoa đào câu hồn đoạt phách kia của Diệp Ly Châu càng lộ ra vẻ mông lung, như đang mê hoặc hắn vậy.“Không sợ ta là người xấu à?” Giọng Đề Kiêu cực kỳ êm tai, trầm thấp lại gợi Ly Châu hỏi ngược lại “Ngài có phải là người xấu không?”“. . .”“Không phải.” Đề Kiêu hít sâu một hơi, “Đứng ngay ngắn.”Diệp Ly Châu được một tay hắn nâng lên, nàng bám vào cửa sổ, không tốn chút sức nào đã được Đề Kiêu đưa vào ngồi lên sạp, Diệp Ly Châu đã ló cái đầu nhỏ ra “Điện hạ, ngài nhanh vào đi. Bên ngoài đã tắt đèn, hẳn là các nàng đã ngủ rồi.”Đề Kiêu lần đầu trèo cửa sổ vào khuê phòng của con rồi Diệp Ly Châu để chân trần dẫm trên cỏ, bãi cỏ xanh xanh, tuy không bẩn, nhưng gan bàn chân nàng cảm thấy lạnh cóng lại ngứa nói “Ngài đi rót chén trà uống đi. Vừa nãy ta không mang giày, ta đi lau chân trước.”Nàng vừa cầm lấy một cái khăn nhung, Đề Kiêu đã giữ lấy cổ tay của nàng, rồi cầm lấy khăn “Ta lau cho nàng.”Diệp Ly Châu “Hả?”Chân nàng mịn màng trắng như tuyết, một điểm nho nhỏ như búp măng vậy. Ngón chân như đá thạch anh, hiện lên màu hồng nhàn nhạt, vô cùng đáng Ly Châu ngồi ở trên sạp, hai chân buông thõng xuống. Đề Kiêu mặc dù là nửa quỳ, nhưng khí thế vẫn rất sung túc như cũ. Hắn nắm lấy đôi chân ngọc của Diệp Ly Châu, sau khi nhẹ nhàng lau cho nàng, Diệp Ly Châu cảm thấy ngứa rụt chân lại “Để ta tự làm. . .”Đề Kiêu thấy ánh nước trong veo trong mắt nàng, lực trong tay chợt nhẹ đi rất nhiều “Ta làm nàng đau sao?”Hắn chưa từng tiếp xúc với phụ nữ. Tuy Đề Kiêu nhìn qua tự phụ kiêu ngạo, trên thực tế lại là một võ tướng có sức mạnh dời núi, lúc đối xử với Diệp Ly Châu, khó tránh khỏi sẽ dùng sai Ly Châu lắc thẹn đỏ mặt không nói nổi một không phải vì cùng một chỗ với Đề Kiêu vốn rất vui sướng. Dường như hắn biết tiên thuật gì vậy, hắn chạm vào chỗ nào, thì Diệp Ly Châu cảm thấy chỗ ấy dễ chân vốn đã mẫn cảm, được hắn nắm chặt, Diệp Ly Châu chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thân thể mềm nhũn đến choáng nghe thấy nàng nói, Đề Kiêu cố ý giở trò xấu nhéo mắt cá chân của nàng “Có đau không? Hửm?”Diệp Ly Châu nhũn cả người, nghiêng về phía trước, Đề Kiêu sợ nàng ngã sấp xuống, vội vàng giơ tay, ôm nàng vào của Diệp Ly Châu đụng phải lồng ngực của người đàn ông, chóp mũi cũng đụng đến đỏ sờ sờ mũi mình “Xin… xin lỗi.”Đề Kiêu kéo nàng ra “Không sao.”Diệp Ly Châu đi giầy vào, lấy cái khăn ướt đã ngâm qua hương lộ từ trong chậu, lau tay, rồi rót cho Đề Kiêu một chén Kiêu nhìn qua bố cục gian thể nhìn ra được, Diệp Phụ An đúng là yêu quý cô con gái Diệp Ly Châu nay huân hương trong khuê phòng của nàng là Đồ vu hương, nhẹ nhàng tịch mịch. Tuy rằng nhìn qua không hiện lên vàng son rực rỡ, nhưng cái bàn cái ghế đều là gỗ lim thớ vàng, thảm trải trên mặt đất là Tây Vực tiến cống, nghìn vàng một thước, tranh hoa điểu treo trên tường là một trong số ít bản gốc của một họa sĩ tiền triều, đến cả bộ ấm trà cũng là điêu khắc từ ngọc nguyên rằng thua kém phủ Tần Vương, nhưng so với con gái nhà quyền quý bình thường, Diệp Ly Châu quả thực rất được cưng này phải tốt với nàng hơn, mới có thể giữ được Ly Châu nói “Điện hạ, khi nào thì ngài quay về Hàm Châu?”Đề Kiêu nhận lấy nước trà mà nàng đưa tới, nhấp một ngụm, là trà hoa hồng “Sáng mai sẽ đi.”Trong mắt Diệp Ly Châu lóe lên một tia thất Kiêu tự nhiên bắt được mỗi một một cảm xúc của tiểu cô nói “Sẽ còn quay lại, nàng nghe lời, thỉnh thoảng ta sẽ tới thăm nàng.”Diệp Ly Châu tự nhiên biết Đề Kiêu thân là vương hầu, có bao nhiêu việc đếm không hết phải làm. Đề Kiêu có thể rút ra chút thời gian đến thăm nàng, trong lòng nàng đã rất vui dụ hôm nay Đề Kiêu không tới, đến thời gian này, Diệp Ly Châu chắc chắn bị ác mộng quấn thân, sợ đến hết hồn hết vía, ngày hôm sau tỉnh lại thân thể sẽ tiều tụy hơn mấy mà, con người đều sẽ có lòng Ly Châu muốn trước khi Đề Kiêu đi, thì cố gắng hết khả năng ở bên cạnh nói “Lúc này, kinh thành có giới nghiêm, không thể tùy tiện đi lại.”Đề Kiêu “Ừ” một tiếng, nhìn tiểu cô nương vắt hết óc nghĩ cách giữ hắn Ly Châu lại nói “Chàng ngủ ở đây, có được không? Sáng sớm mai hãy rời đi?”Đề Kiêu nói “Không để ý tới thanh danh của nàng sao?”Diệp Ly Châu. . .Mạng cũng sắp không còn nữa, còn để ý thanh danh gì nữa, đây là ở trong viện của nàng, lại không truyền được ra Ly Châu nói “Chuyện này, chàng biết ta biết, trời đất biết. Chàng không nói ra, sẽ không ai biết được. Ta khóa cửa lại, nha hoàn không vào được, ngày mai chàng lại nhảy cửa sổ rời đi.”Tiểu cô nương của hắn cũng đã nhiệt tình mời, Đề Kiêu còn có cớ gì để rời đi đây?Diệp Ly Châu nhẹ chân nhẹ tay đi khóa cửa. Sau khi qua đó thì phát hiện Hải Đàn và Ngọc Sa lại không ngủ ở bên ngoài, có lẽ là ra ngoài đi tiểu đêm. Nàng khóa cửa lại từ bên qua một tấm bình phong, Đề Kiêu thấy được giường của Diệp Ly tầng màn sa rủ xuống, không nhìn rõ bên trong sẽ là tình huống gì, cũng không biết buổi tối lúc đi ngủ, tiểu cô nương có khi nào không thành thật hay Ly Châu ôm tấm đệm từ trong ngăn tủ ra, nàng nói “Điện hạ ngủ trên mặt đất được rồi, địa thế nơi này cao, nhà gỗ cũng đặc biệt, trên mặt đất cũng không ẩm ướt, không có gì khác với ngủ trên giường, hơn nữa thời tiết cũng không lạnh.”Đề Kiêu gật vậy cũng thật muốn hắn và Diệp Ly Châu ngủ cùng nhau, hắn sẽ rất khốn Ly Châu trải xong chăn đệm, rồi tự mình leo lên giường. nàng ló đầu ra từ trong màn “Không cho phép chàng ban đêm lén lút rời đi, ngày mai tỉnh lại, trước khi đi, nếu ta chưa tỉnh, thì phải gọi ta dậy.”Đề Kiêu gật đầu “Được.”Lúc này Diệp Ly Châu mới yên tâm ôm chăn Kiêu không được ngủ hai ngày, nằm trên tấm đệm mà tiểu cô nương hiền lành lại dễ thương của mình tự tay trải cho, rất nhanh cũng nhắm mắt điều, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, nửa đêm, hắn nghe thấy tiếng động, lập tức tỉnh của Diệp Ly Châu khẽ động, tiếp đó, tiểu cô nương từ trên giường đi xuống, chạy tới bên cạnh Đề Kiêu, chui vào trong chăn của Kiêu “? ? ?”Hắn cho rằng Diệp Ly Châu cố ý, khẽ gọi tên nàng hai lần, nàng lẩm bẩm nói mớ một câu, ôm lấy cổ của hắn, không tỉnh Kiêu thổi thổi lông mi dài đến say lòng người của Diệp Ly Châu, ngón tay điểm qua nốt chu sa trên trán nàng, bế nàng dậy, rồi xốc màn của nàng là màu xanh da trời, trên gối và chăn đều thêu từng đóa mẫu đơn trắng thật lớn, màu sắc rất thuần khiết, chỉ có nàng, là rực rỡ tươi đẹp, đẹp đến khiến người ta không dời mắt Ly Châu được đặt lên giường, nàng nghiêng người tiếp tục Kiêu cũng quay về ngủ trên chăn đệm dưới khắc sau, Diệp Ly Châu vậy mà lại mộng du chạy Kiêu nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, lại đem nàng đặt trở làm chính nhân quân tử cũng không dễ dàng, lúc trước không nên lừa nàng nói mình không phải là người như nàng xuống thêm lần nữa, Đề Kiêu nhất định phải. . .Đề Kiêu cũng không ngủ được nữa, chờ Diệp Ly Châu đi tới lần này thời gian hơi dài, đợi chừng ba khắc, Diệp Ly Châu mới mơ mơ hồ hồ chui vào trong lòng Đề Kiêu. LY CHÂU TRONG LÒNG BÀN TAYTên gốc Chưởng thượng Ly ChâuTác giả Phân Phân Hòa QuangThể loại Cổ đại, Ngọt văn, Cung đình hầu tước, Hào môn thế gia, Trời đất tác thành, 2SĐộ dài 112 chươngNgười dịch LC + Chim Ba Chân /fb VĂN ÁNDiệp Ly Châu có diện mạo băng thanh ngọc khiết, là một mỹ nhân yểu điệu. Năm nàng đến tuổi cập kê, lại chẳng ai dám tới cửa cầu hôn. Người người đều biết, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, đi hai bước cũng phải có người dìu, Thừa tướng lại là người yêu thương con gái như mạng. Cưới một mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi không tốt một chút, nhất định sẽ bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết chết. Diệp Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày một kém đi. Lúc đang an tâm chờ chết, thì có một người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo chơi. Người đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thì thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, một khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra hơi. Cuối cùng có một ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh mạng. Diệp thừa tướng xưa nay không sợ trời không sợ đất vội túm lấy con gái mình, kề sát bên tai nàng thì thầm “Đây là Nhiếp chính vương, chính là Tần vương mới dẫn theo mười vạn quân tới kinh đô uy hiếp hoàng đế. Con gái bảo bối của cha, chúng ta tìm người dịu dàng một chút, đừng chọn vị sát thần này.” Về sau, Nhiếp chính vương ôm Tiểu Ly Châu đáng thương vào trong lòng mình “Ngoan, lại gần thêm chút nữa.”Chỉ có Nhiếp chính vương tự mình biết, hắn thích tiểu mỹ nhân này đã bao lâu dẫn sử dụngNgọt văn, nữ chủ bánh bèo, hiền lành đáng yêuNam chủ mạnh mẽ, thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng không gần nữ sắc, trên thực tế… CẢNH BÁOPhong cách dịch của mình có phần không truyền thống như các bạn hay đọc, xin xem xét trước khi nhảy ý kiến đóng góp sẽ được tiếp thu để hoàn thiện sau. Tiệm tạp hóa Thú Cưng ♡ ˘▽˘>ԅ ˘⌣˘.giới Mèo lười ngủ ngày Danh sách chương Chương có pass sẽ được gợi ý ở chương trước đó Do nhiều trang đã ăn cắp bản dịch của mình còn không ghi nguồn nên những bộ truyện sau sẽ có Pass khó hơn. Bộ này thì bị ăn cắp nhiều rồi nên cởi pass. Mỗi lần truyện bị lấy cắp/chia sẻ pass thì pass sẽ càng khó hơn hoặc truyện sẽ chỉ được chia sẻ trong group kín. Chú ý không bình luận về pass!! Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 + 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Hoàn chính văn Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Hoàn ~ ̄▽ ̄~~ ̄▽ ̄~~ ̄▽ ̄~ Những truyện đã/đang được tiến hành Hiện đại Đốt cháy lãng mạn – Triệu Thập Dư Sủng, Ngọt, HE, 2S, HoànCường thế sủng ái – Triệu Thập Dư Sủng, Ngọt, HE, 2S, HoànEo Thon – Điềm Dữu Tử H+, Ngọt, 3S, Thanh xuân vườn trường, đang tiến hành 07/21Cổ đạiLy Châu trong lòng bàn tay – Phân Phân Hòa Quang Sủng, Ngọt, HE, 2S, HoànHoàng hậu bị phu quân mặt dày tính kế – Phân Phân Hòa Quang Sủng, Ngọt, HE, 2S, Nam chính trùng sinh, HoànĐại nhân, ngài thật là hư H, cha chồng x con dâu, 3S <- Thế giới thứ 4 của bộ “Nuông chiều nhục dục”!Xuyên nhanh, Hệ thống Nuông chiều nhục dục – Thanh Hoan H+, 1vs1, Cấm kỵ, Trâu già gặm cỏ non, Lolita, Tình thầy trò, Hiện đại, Cổ đại, Tu tiên, Huyền huyễn, Hoàn Người dịch Chim Ba Chân Lúc này, Đề Kiêu cuối cùng cũng phát giác ra có điểm không đúng, giọng hắn hơi lạnh “Nàng không muốn gả cho ta?” Diệp Ly Châu cũng không có cái gì mà muốn hay không. Chỉ là chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ. Hơn nữa, nàng muốn ở bên Đề Kiêu, hơn phân nửa là vì cơ thể nàng cần. Diệp Ly Châu lo khi Đề Kiêu biết được nàng đang lợi dụng hắn, thì sẽ vô cùng tức giận, sẽ không để ý tới nàng nữa. Nàng mở miệng, vốn định nói ra. Nhưng nàng lại sợ nói ra chân tướng rồi, lần này Đề Kiêu sẽ đi thật, mà cũng không quay lại nữa. Diệp Ly Châu cúi đầu. Mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa trên vai, chảy xuống bên dưới, giống hệt như thác nước màu đen, cần cổ thon dài đặc biệt xinh đẹp, màu da cũng thực óng ánh. Cánh môi hồng nhạt của nàng hơi mấp máy “Chúng ta không thành thân được không? Ta không lấy chồng, khi nào điện hạ tới kinh thành, thì cứ đến tìm ta.” “Không lấy chồng?” Tay Đề Kiêu ấn lên bả vai của Diệp Ly Châu. Lực tay hắn rất lớn, hơi dùng sức một chút là có thể bóp nát bả vai nàng. Đề Kiêu nói “Ý nàng là, nàng chỉ muốn thân mật với ta, hưởng thụ sắc đẹp thân thể của ta, nhưng không muốn có một chút trả giá thực chất nào?” Đề Kiêu biết đa số đàn bà con gái đều yêu thích tướng mạo cùng với dáng vóc của hắn, nhưng hắn thật sự không ngờ, Diệp Ly Châu cũng là người nông cạn như vậy, nàng chỉ là vì sắc mới mê. Trong lòng Diệp Ly Châu càng cuống lên. Chỉ riêng việc mê luyến thân thể hắn, mà hắn đã có thể lạnh nhạt như vậy rồi. Nếu Diệp Ly Châu nói cho hắn biết, nàng cũng không coi trọng mặt mũi cùng dáng người của hắn, mà là vì hắn có thể chữa bệnh, Đề Kiêu có khi nào sẽ cảm thấy bị lừa gạt tình cảm, muốn bóp chết nàng không đây? Diệp Ly Châu chưa từng trải quá nhiều việc đời, nhiều chuyện cũng chưa từng xử lý qua. Trước mắt nàng gây ra rắc rối, nàng cũng không biết phải giải quyết thế nào. Ngoại trừ áy náy bản thân lừa gạt Đề Kiêu mà không thể đáp lại hắn, mặt khác, chuyện kết duyên với Tần Vương, cũng không phải một mình Diệp Ly Châu có thể đồng ý được. Chuyện này còn liên quan đến con đường làm quan sau này của Diệp Phụ An, Diệp Ly Châu không thể vì ham muốn cá nhân, mà khiến cha nàng về sau khó xử. Đủ loại nguyên nhân đan xen, Diệp Ly Châu cảm thấy, hai người vẫn nên lén lút gặp mặt là tốt nhất. Nếu Đề Kiêu không muốn nữa, vậy thì xem như hai người trước giờ chưa từng gặp nhau. Nàng không có đoạn kỳ ngộ này, có lẽ sớm nên rời khỏi nhân thế rồi. Nàng không phải người tham lam muốn sống lâu trăm tuổi, tình trạng bản thân chính là như vậy, có một khoảng thời gian thế này là nàng đã thỏa mãn rồi. Diệp Ly Châu nói “Điện hạ, sức khỏe của ta không tốt, không sống được bao lâu, ta không muốn lấy chồng…” Nói trắng ra vẫn chỉ là muốn chơi đùa thân thể hắn. Đề Kiêu vốn cho rằng chỉ có Diệp Phụ An không muốn để Diệp Ly Châu gả cho mình, bây giờ xem ra, hóa ra bản thân Diệp Ly Châu cũng không muốn gả. Diệp Ly Châu cũng không biết vì sao nàng phải xin lỗi, nàng ngồi xổm trên giường “Xin lỗi…” Lần đó trước khi đi suối nước nóng, Diệp Ly Châu có nói nguyên do với Đề Kiêu, chỉ là lúc ấy hắn không tin lời nàng, cho rằng đó chỉ là lời tỏ tình của Diệp Ly Châu mà thôi. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc Diệp Ly Châu không mở miệng được nữa. Bị Đề Kiêu hiểu lầm bản thân ham mê sắc đẹp của hắn, vẫn tốt hơn là vẻn vẹn xem hắn là phương thuốc chữa bệnh. Đề Kiêu nhìn dáng vẻ chồng chất tâm sự của nàng. Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ly Châu, Đề Kiêu đã cảm thấy Diệp Ly Châu chính là một yêu tinh, yêu tinh mê hoặc lòng người. Dung mạo nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến không giống con người. Sau này tiếp xúc, Đề Kiêu cảm thấy Diệp Ly Châu thích mình rất nhiều, nhưng hắn không ngờ, Diệp Ly Châu chỉ muốn một đoạn tình duyên ngắn ngủi mà thôi. Nàng nhìn như thâm tình, trên thực tế lại không tim không phổi, không hiểu tình yêu là gì. Đề Kiêu kéo nàng vào trong lòng. Bờ vai nàng nhỏ bé yếu ớt, sau khi bị cánh tay mạnh mẽ của hắn trói chặt, thì không trốn tránh được nữa. Ngay sau đó, Đề Kiêu lạnh lùng nhếch môi “Diệp Ly Châu.” Diệp Ly Châu ngước mắt lên “Dạ?” Đôi mắt hoa đào của nàng nhìn như chất chứa tình cảm, thật ra thì trong veo, trong suốt đến mức không thật chút nào, lúc này, trong mắt có vài phần buồn bã. Đề Kiêu nhéo cằm nàng, tỉ mỉ quan sát nàng. Hắn muốn thấy nàng thất thần, muốn thấy nàng bị tình cảm cùng dục vọng giày vò, muốn khiến nàng thét ra tiếng, cuối cùng lại không phát ra tiếng được nữa. Chẳng qua bây giờ, nàng không hiểu gì cả. Đề Kiêu hiểu rõ trong lòng, trong những lời mà Diệp Ly Châu nói vừa nãy, có một phần là lời nói dối, hoặc là, nàng không nói ra nguyên nhân thật sự. Hắn muốn biết. Nhưng cũng không phải là hỏi thẳng nàng, vì những lời hỏi ra được rất có thể là lời nói dối. Đề Kiêu sẽ khiến nàng thốt ra lời thật. Quần áo trên vai Diệp Ly Châu trượt xuống một chút, dù sao cũng đã gần gũi như vậy rồi, cũng không ngại lại gần gũi thêm chút nữa nhỉ? Ngón tay thô ráp của Đề Kiêu khẽ cọ xát trên vai nàng. Da thịt nàng quá mức mềm mại, rất nhanh đã hiện ra dấu vết màu đỏ. Diệp Ly Châu không hiểu nổi cảm xúc của Đề Kiêu. Ánh mắt hắn sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn lạnh băng cũng không có thêm biểu cảm gì. Diệp Ly Châu có thể cảm nhận được hắn đang tức giận, nhưng không biết hắn đã giận tới mức nào. Cuối cùng Đề Kiêu vẫn kiềm chế bản thân. Tâm trạng hắn hôm nay quả thực không tính là vui vẻ, những lời bạc tình của Diệp Ly Châu khiến hắn rất bất mãn. Giả sử thật sự chiếm lấy nàng, Đề Kiêu sợ không khống chế được cảm xúc, ức hiếp người hỏng mất. Hắn lại kéo quần áo của Diệp Ly Châu lên, đôi mắt nàng mờ mịt sương mù nhìn hắn chằm chằm. Mắt nàng quá đẹp, quá mức trong sáng, đến nỗi Đề Kiêu muốn che mắt nàng lại, hung hăng, hung hăng… Đề Kiêu lạnh giọng nói “Ta về đây.” Diệp Ly Châu thoáng sửng sốt, nàng dè dặt nói “Chàng còn tới nữa không?” Đề Kiêu không nói gì, hắn xuống giường, cầm lấy áo bào mặc lên. Thân hình hắn cao lớn, mặc vào áo bào màu đen như mực, Diệp Ly Châu thì chỉ mặc có áo lót, tóc dài xõa xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, tinh tế như bông súng trên mặt nước vậy. Diệp Ly Châu không đi giày, trực tiếp dẫm lên mặt đất, tuy biết mặt đất ấm áp, nhưng vào mùa đông, chung quy vẫn khiến người ta nhìn mà đau lòng. Đề Kiêu hơi cau mày. Nàng nói “Điện hạ, chàng còn đến tìm ta nữa không?” Đề Kiêu lại quẳng nàng lên giường, cầm tất mang vào cho nàng “Nàng bạc tình bạc nghĩa, lừa gạt ta nhiều ngày như vậy, lại không muốn đi theo ta. Diệp Ly Châu, vì sao ta còn muốn đến thăm nàng hả?” Lời hắn hệt như sấm sét giữa trời quang, khiến Diệp Ly Châu sững sờ tại chỗ. Thân thể nàng yếu ớt hơn người khác, người bên cạnh chưa bao giờ nỡ nói nặng lời với nàng, dù là ở Minh Phật Tự, sư thái cũng không làm khó nàng. Tới tận bây giờ, Diệp Ly Châu thoạt nhìn dịu dàng, trên thực tế cũng có vài phần bệnh chung của đại tiểu thư, có chút yếu đuối, sau khi bị từ chối thì trong lòng sẽ khó chịu rất lâu. Nhưng chuyện này là nàng không đúng, nàng không nên một mực lợi dụng Đề Kiêu. Nhưng nếu nàng đã đâm lao thì phải theo lao, một mực giấu kín, nếu chỉ bởi vì lý do sức khỏe mà gả cho Đề Kiêu, mà không phải vì tình cảm, ngày sau Đề Kiêu biết được sự thật, sợ là càng tức giận hơn, thậm chí sẽ muốn đuổi nàng đi. Diệp Ly Châu dụi dụi mắt “Xin lỗi, ta sai rồi, điện hạ đi đi.” Đề Kiêu nhìn nàng cúi đầu, điệu bộ thực ngoan ngoãn. Chỉ cần nhìn vẻ mặt nàng, ai có thể nhìn ra được nàng là loại phụ nữ sau khi đùa bỡn tình cảm cùng với thân thể người khác xong lại không muốn chịu trách nhiệm chứ? Đề Kiêu nhìn nàng, trên cổ nàng còn lưu lại dấu ngón tay mập mờ, vừa nãy xảy ra chuyện động lòng người như vậy, bây giờ nàng lại có thể bình tĩnh để hắn rời đi. Đi? Đề Kiêu tức sôi gan, lại kéo người vào trong màn. Lâu lắm rồi hắn chưa từng thất lễ như vậy, lần này trừng phạt Diệp Ly Châu, là hành động hắn vẫn luôn muốn làm nhưng chưa bao giờ có thể thực sự ra tay. Cho dù sau khi hai người thành hôn, Đề Kiêu cũng không muốn đối xử với nàng như vậy. Nhưng cô nàng này thật sự quá đáng quá rồi. Đề Kiêu sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị một người con gái lừa cả trái tim lẫn thân thể. Ban đầu còn có tiếng nức nở truyền ra, về sau âm thanh cũng nhỏ dần. Sau khi kết thúc, Đề Kiêu cầm khăn tay, tỉ mỉ lau mặt cho Diệp Ly Châu. Quần áo nàng tán loạn, trên khuôn mặt nhỏ dịu dàng đáng yêu lại đơn thuần tràn đầy sợ hãi. Diệp Ly Châu quả thực bị dọa sợ. Nàng không hiểu nổi những chuyện vừa mới xảy ra, lại không hiểu sao cảm thấy hổ thẹn. Đề Kiêu ăn mặc chỉnh tề, rót cho Diệp Ly Châu một ly trà “Súc miệng đi.” Cánh môi của Diệp Ly Châu sưng tấy, cổ họng khàn đến nói không nên lời, trong miệng vẫn còn chút mùi tanh ngọt nhàn nhạt, thẳng tới trong dạ dày cũng là mùi vị này khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng kề sát vào tay Đề Kiêu uống một hớp nước trà. Ánh đèn trong phòng tỏa ra quầng sáng màu vàng, lúc này đã rất khuya. Mặc dù với Đề Kiêu mà nói, đó là khoảng thời gian ngắn ngủi, trên thực tế cũng đã rất dài. Đề Kiêu nhéo cằm nàng “Có đau không?” Quả thật rất đau, cho tới lúc này Diệp Ly Châu vẫn còn cái hiểu cái không. Nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng khó mà mở miệng. Đề Kiêu của ban nãy và Đề Kiêu lúc này, quả thực như hai người khác nhau. Đề Kiêu nói “Muốn hẹn hò vụng trộm với ta cũng được, nhưng mà, không thể chỉ có nàng tự thoả mãn, ta cũng muốn thỏa mãn, biết chưa?” Mặt hắn lạnh băng, thoạt nhìn khá đứng đắn lại lạnh nhạt, dáng vẻ quân tử cấm dục. Nhưng vừa rồi hắn không phải như vậy. Vừa nãy Diệp Ly Châu bị hắn túm lấy gáy, lúc nâng mắt nhìn về phía hắn, trong mắt hắn thực sự là một mảnh đỏ ngầu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Đề Kiêu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ly Châu “Ngoan ngoãn cởi áo, ta thoa thuốc cho nàng.” Lần này đương nhiên là thoa thuốc thật. Mặc dù Đề Kiêu chưa phá thân nàng, nhưng vừa rồi cũng để lại rất nhiều vết bầm trên người nàng. Diệp Ly Châu không nói được câu nào, chỉ có thể để Đề Kiêu bôi thuốc lên cho nàng. Quần áo đã bị bẩn, có mùi vị nồng đậm, tràn ngập là mùi của Đề Kiêu. Đề Kiêu ném sang một bên, đổi bộ quần áo mới cho nàng. Cổ họng Diệp Ly Châu bị thương, nóng rát đau đớn, khóe miệng cũng bị kéo rách, cho dù nàng khéo ăn khéo nói muốn đuổi hắn đi chăng nữa, cũng không nói ra được một câu. Đề Kiêu thoa thuốc cho nàng, thấy nàng ngủ rồi mới rời đi. Lúc về tới Vương phủ đã là rạng sáng, bóng đêm vẫn dày đặc như trước, Đề Kiêu đi tới thư phòng. Chuyện vừa xảy ra, từng cảnh một dường như đang ở ngay trước mắt. Đề Kiêu vốn không nên ức hiếp Diệp Ly Châu thảm như vậy, nhưng chuyện này hắn khó mà nhịn nổi. Diệp Ly Châu không muốn gả cho hắn, nàng cũng sẽ không thể gả cho người khác. Người mà Đề Kiêu để mắt tới, dù là hoàng đế cũng không thể tranh với hắn. Chỉ là… Lý do mà Diệp Ly Châu không muốn gả cho hắn, rốt cuộc là cố kỵ ý kiến của Diệp Phụ An, hay là nàng chỉ đơn thuần đùa giỡn hắn, sau khi chơi xong rồi thì lại tìm người khác… Mặc kệ là thế nào, Đề Kiêu cũng nhất định phải biết nguyên nhân. Hắn xử lý xong đống công văn chồng chất, sắc trời đột ngột sáng lên, lúc này mới về phòng nghỉ ngơi. Hai người hầu đi theo sau lưng Đề Kiêu. Đề Kiêu suy nghĩ rồi nói “Trong hầm rượu của Vương phủ có còn rượu tuyết lộ không?” Một tên hầu nói “Rượu tuyết lộ cất kỹ ở Hàm Châu còn khá nhiều, kinh thành cũng có. Chẳng qua chỉ còn rải rác có mấy vò, nếu điện hạ muốn mở tiệc chiêu đãi, thì chút rượu này không đủ.”Mấy vò cũng đủ rồi. Đề Kiêu lạnh giọng nói “Hôm khác lấy ra khỏi hầm rượu.” Người hầu đáp lại một tiếng. Rượu tuyết lộ có vị hoa quả, mùi thơm ngào ngạt, rượu không nặng, uống vào lại rất dễ say. Say mà lại không hại sức khỏe. Diệp Ly Châu chưa từng uống rượu, Đề Kiêu thật muốn để nàng nếm thử, cũng muốn biết, sau khi uống say, Diệp Ly Châu có thể thốt ra những lời gì. Người dịch LC + Chim Ba Chân Lúc Diệp Ly Châu vừa tỉnh dậy, thì cảm thấy lồng ngực khó chịu. Từ khi sinh ra sức khỏe của nàng đã không tốt. Diệp Ly Châu ra đời vào giờ Tý ngày mười lăm tháng bảy, trời sinh âm khí nặng, bị tai hoạ quấn thân. Khi còn bé, cao tăng nói nàng muốn sống tiếp, tốt nhất là phải xuất gia, sống cả đời ở trong chùa, cơm canh đạm bạc, làm bạn với nhang đèn. Chỉ là, cha của Diệp Ly Châu thương yêu nàng nhất. Một cô con gái tốt như vậy, sao sẽ nỡ lòng để nàng xuất gia làm ni cô. Năm đó được ba tuổi, bà vú của Diệp Ly Châu nhất thời sơ ý, buổi tối mùa đông trước khi đi ngủ đã quên đóng cửa sổ, hại nàng bị rét cóng một đêm, bệnh nặng một trận, sốt cao tới nỗi suýt nữa thì chết non. Cha của Diệp Ly Châu là thừa tướng hiện nay. Diệp thừa tướng đã mời danh y chữa bệnh cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Thế nhưng, vào năm Diệp Ly Châu được năm tuổi, Diệp thừa tướng nhìn thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, cũng không dám giữ nàng ở nhà nữa, mà đưa Diệp Ly Châu đến Minh Phật Tự, từ đó chỉ có ngày lễ ngày tết, Diệp thừa tướng mới gặp Diệp Ly Châu một lần. Diệp Ly Châu tu hành ở Minh Phật Tự sắp được mười năm, qua hai tháng nữa, chính là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Mấy ngày gần đây, sức khỏe nàng lại kém đi. Nàng thường xuyên ho khan, tức ngực, trên khăn tay cũng dính loang lổ vết máu. Sư trụ trì trong chùa nói Diệp Ly Châu không chịu cắt tóc thành ni thoát ly phàm tục, Phật tổ cũng không bảo vệ được nàng nữa, để nàng sớm ngày về nhà, nói không chừng có thể gặp được quý nhân. Diệp Ly Châu dùng một tay gạt ra bức màn sa màu xanh. Nàng vừa tỉnh lại, tóc đen lỏng lẻo xõa xuống, hệt như mây mù, áo lót màu trắng cũng rộng thùng thình lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế. Dáng dấp của Diệp Ly Châu cực kỳ động lòng người, chính nàng cũng không biết. Ni cô trong chùa từ trước đến nay không thảo luận về dung mạo của con gái, nhưng thật tâm mà nói, Diệp Ly Châu đúng là một báu vật. Tuổi tác của nàng tuy nhỏ, cử chỉ lại vô cùng mềm mại, như liễu yếu đón gió, màu da như băng như tuyết, quyến rũ tự nhiên, nhất là một đôi mắt hoa đào hàm chứa một đầm nước xuân, lúc nào cũng như đang mê hoặc người khác. Trời sinh chênh chếch giữa ấn đường là một điểm chu sa đỏ xinh đẹp, đã giảm bớt đi vẻ quyến rũ trên người nàng, cho nàng thêm mấy phần ngây thơ. Mềm mại đáng yêu và ngây thơ hồn nhiên cùng tồn tại, là trí mạng nhất. Bởi vì sức khỏe không tốt, sắc mặt nàng thường tái nhợt, cánh môi cũng là màu hồng nhạt. Trong chùa không cho phép người khác hầu hạ, Diệp Ly Châu đều là tự rửa mặt, tự mặc quần áo. Nàng cầm lấy một cái áo dài màu xanh, che lại dáng người xinh đẹp lung linh của mình. Ngồi xuống bên cửa sổ, nàng đem mái tóc đen buộc lên, rồi đội lên một cái mũ nhỏ màu xanh. Diệp Ly Châu đi ra sau núi, vốc một vốc nước suối rửa mặt và tay. Lúc sắp quay về, nàng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc. “Ta nghe sư phụ nói, tháng này Châu Châu sắp phải trở về rồi.” “Châu Châu trở về? Về đâu cơ?” Hai người đang nói chuyện là hai đệ tử nhỏ bên người Ngộ Tâm sư thái, sư trụ trì của Minh Phật Tự. Một người gọi là Thanh Song , một người gọi là Thanh Tuệ . Thanh Song nói “Đúng nhỉ, ngươi không biết. Lúc Châu Châu tới chùa, ngươi còn chưa xuất gia. Bình thường sư phụ cũng chưa từng nói qua. Châu Châu không phải tiểu thư nhà bình thường, mà là con gái của quan lớn. Người nhà cũng lợi hại, quan nhỏ bình thường nhìn thấy cha của Châu Châu còn phải quỳ xuống đấy. Châu Châu được mười lăm tuổi, sư phụ muốn nàng quay về.” Thanh Tuệ biết bình thường Diệp Ly Châu không có ra vẻ ta đây gì, không kiêu căng không lạnh nhạt, tuy sức khỏe kém một chút, nhưng mỗi một người trong chùa đều thích nàng. Nghe nói Diệp Ly Châu sắp đi, Thanh Tuệ có chút khó chịu “Hả? Châu Châu sắp đi rồi à? Trước đó ta còn nói, chờ ta hoá duyên góp đủ tiền, sẽ mua cho Châu Châu một cái trâm ngọc trai thật đẹp đấy.” Trong chùa, mọi người đều đã cạo đầu đi tu, chỉ riêng Diệp Ly Châu là có mái tóc dài xinh đẹp, mặc dù nàng đội mũ nhìn không thấy, nhưng người khác đều biết. Thanh Tuệ vẫn cho rằng Diệp Ly Châu đã xuất gia, nàng chỉ là để tóc tu hành. “Hừ, ngươi không phải lo không mua được trâm ngọc trai cho Châu Châu, mà là lo Châu Châu đi rồi, cuối tháng không còn ai cùng ngươi xuống núi mua sắm nữa. Ngươi đó nha, đồ nhát gan!” Thanh Song lầu bầu nói, “Những năm gần đây, người cha là quan lớn của Châu Châu về thăm ngày lễ tết, ông ấy còn cúng không ít tiền, chẳng qua, mẹ của Châu Châu lại chưa từng tới. Ta nghe nói, mẹ Châu Châu còn sinh cho Châu Châu một đứa em trai, Thanh Tuệ này, ngươi thấy Châu Châu về nhà rồi, có khi nào sẽ bị người ta bắt nạt hay không hả?” Thanh Tuệ cũng không biết, các nàng trước giờ cũng không nói mấy chuyện này ở trong chùa, Ngộ Tâm sư thái cũng không để các nàng thảo luận chuyện phàm tục, cũng chỉ nói một chút lúc riêng tư mà thôi. Thanh Tuệ nâng thùng nước lên, rồi nói “Quay về ta sẽ nói với Châu Châu, nếu nàng không thích ở nhà, bị người ta bắt nạt, thì phải sớm quay lại, chúng ta và sư phụ đều quý nàng.” Nước suối trên tay Diệp Ly Châu chưa khô, vẫn ướt nhẹp như trước, nàng đưa tay lên dụi dụi mắt. Mỗi năm Diệp Ly Châu gặp cha hai lần, gặp mặt chưa đến hai ngày, cha nàng lại phải quay về kinh thành. Về phần mẹ nàng, từ lúc Diệp Ly Châu tới Minh Phật Tự thì chưa từng gặp lại. Cha thường nói thân thể mẹ nàng không được tốt, không thể đi xa nhà, cho nên mười năm này, Diệp Ly Châu chỉ nhớ nhung ở trong mộng. Năm tuổi nàng đã tới Minh Phật Tự, chuyện trước lúc năm tuổi, nàng không nhớ rõ lắm, dung mạo của mẹ, nàng cũng không nhớ rõ. Lúc trước cha từng nhắc tới với nàng một lần về em trai. Ngay lúc ấy Diệp Ly Châu không hề ghi nhớ, hôm nay nghe trong lời nói bóng gió của Thanh Song, mẹ nàng là bởi vì có em trai mới không đến thăm nàng, trong lòng Diệp Ly Châu hơi có chút chua xót. Nhưng chỉ là trong chốc lát. Chưa về đến nhà, chưa nhìn thấy người nhà mình, nàng không thể tùy tiện phỏng đoán. Diệp Ly Châu quét sân, xa xa có thể nghe được tiếng đàn, là Ngộ Tâm sư thái đang đánh đàn. Những năm gần đây, Diệp Ly Châu ở trong chùa, học được cầm kỳ thư họa, đều là Ngộ Tâm sư thái dạy nàng. Sau khi rửa tay, thay váy áo xong, Diệp Ly Châu ngâm trà thơm đưa đến phòng của Ngộ Tâm sư thái. Khuôn mặt của Ngộ Tâm sư thái trong sáng, siêu phàm thoát tục, Diệp Ly Châu đặt trà xuống “Sư phụ, mời người dùng trà.” Ngộ Tâm sư thái gật đầu “Ly Châu, con cũng đi dùng cơm chay đi.” Diệp Ly Châu đang muốn xoay người, Ngộ Tâm sư thái lại gọi nàng một tiếng “Ly Châu.” Ly Châu nâng mắt nhìn về phía Ngộ Tâm sư thái. “Con quay về thế tục rồi, thì không quay lại được nữa. Một khi đã quyết định hoàn tục, thì không thể quay đầu.” Ngộ Tâm sư thái nói, “Ở lại đây, Phật tổ có thể bảo vệ con một đời bình an, nếu con rời đi, sinh tử khó đoán.” Ly Châu khẽ mỉm cười “Thưa sư phụ, đệ tử đã nghĩ xong rồi, đệ tử không muốn cạo đầu xuất gia.” “Lục căn của đệ tử chưa sạch, hồng trần chưa dứt, nhân gian có khoản nợ cần đệ tử hoàn trả lại, đệ tử không thể khước từ. Sinh cũng được, tử cũng đành, đệ tử đã ra quyết định, sẽ không oán không hối hận.” Đi ra từ tịnh thất của Ngộ Tâm sư thái, ánh nắng vừa mới xuyên qua ngọn cây rơi xuống trên mặt đất, Diệp Ly Châu ngẩng đầu nhìn về phương xa, xa xa là cây cỏ rậm rạp, tiếng chim hót líu lo. Một chú chim hoạ mi bay tới, bỗng nhiên đậu lên vai Diệp Ly Châu. Nàng sờ sờ lưng nó, nó khẽ dùng mỏ mổ ngón tay của nàng, rồi lại vỗ cánh bay đi. Diệp Ly Châu đi vào phòng ăn, lấy cơm chay, rồi ngồi xuống bên cạnh Thanh Song và Thanh Tuệ. Thanh Tuệ thỉnh thoảng dùng mắt ngó Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu nhếch môi “Thanh Tuệ , nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có viết chữ hả?” Thanh Tuệ nói “Châu Châu, có phải ngươi sắp đi rồi không, ta có lời muốn nói ngươi biết…” Lời còn chưa dứt, Thanh Song véo Thanh Tuệ một cái, cầm cái bánh bao nhét vào miệng Thanh Tuệ, rồi nói với Diệp Ly Châu “Châu Châu à, cháo của ngươi sắp nguội rồi, nhanh ăn cháo đi.” Diệp Ly Châu cười cười, cúi đầu húp cháo, sức ăn của nàng rất yếu, trước giờ đều ăn xong sớm nhất. Chờ Diệp Ly Châu đi rồi, Thanh Tuệ nói “Thanh Song, vừa rồi vì sao ngươi véo ta, còn không cho ta nói chuyện nữa?” Thanh Song chọc chọc cái gáy của Thanh Tuệ “Biết vì sao sư phụ đặt tên cho ngươi là Thanh Tuệ không? Bởi vì ngươi đần đó, cho ngươi một chữ Tuệ, là hi vọng ngươi có thể thông minh hơn chút!” Thanh Tuệ bị chọc đến nước mắt giàn giụa. Thanh Song nói “Châu Châu sắp về nhà rồi. Nhất định nàng ấy đang tràn đầy vui mừng, trong lòng vô cùng chờ mong gặp mặt người nhà, ngươi nghìn vạn lần không nên giội nước lạnh nói người trong nhà người ta không tốt. Người ngoài không nên xen vào, có hiểu không? Châu Châu cũng không phải đứa ngốc, sư phụ thường nói Châu Châu thông minh nhất trong đám bọn mình, về nhà rốt cuộc có tốt hay không, đến lúc đó nàng sẽ biết, ngươi không nên phá hư hào hứng của nàng trước.” Thanh Tuệ nói “Ta không muốn nói nhiều như vậy. Ta chỉ muốn nói, Châu Châu sắp đi rồi, nhưng trâm ngọc trai mà ta hứa hẹn với nàng còn chưa có tiền mua. Ôi, Thanh Song, ngươi có thể cho ta mượn hai lượng tiền riêng không?” Thanh Song “…” . . . Diệp Phụ An đã đem mọi việc dặn dò người bên dưới từ sớm, ở trước mặt Hoàng đế đã xin nghỉ mấy ngày, nói muốn đón con gái mình về. Năng lực làm việc cùng thái độ làm người của Thừa tướng Diệp Phụ An, Hoàng đế biết rõ trong lòng, đột nhiên nghe nói Diệp Phụ An có một cô con gái, Hoàng đế cũng rất tò mò, liền hỏi thêm mấy câu. Diệp Phụ An thích cô con gái cưng của ông nhất. Từ lúc Diệp Ly Châu vừa ra đời, ông đã hận không thể ngày đêm trông chừng con gái mình. Hoàng đế muốn hỏi, Diệp Phụ An đầu tiên là khiêm tốn một chút, sau đó lại tỉnh bơ thổi phồng Diệp Ly Châu thành tài nữ kiêm mỹ nữ trên trời khó tìm, dưới đất ít có. Diệp gia mấy đời trung lương, lại đều là quan văn. Diệp Phụ An tuy rằng thủ đoạn độc ác, tác phong khiến một số người sợ hãi, nhưng là một lòng trung thành với nước với dân. Hoàng đế không có thành tựu gì quá lớn, tầm tầm thường thường hoàn toàn dựa vào trung thần. Ông ta có sáu vị hoàng tử, Hoàng đế yêu Quý phi nhất, tự nhiên thiên vị Nhị hoàng tử dưới gối Quý phi. Gần đây, Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử. Thế nhưng thế lực của Thái tử vững chắc, lại có sáu mươi vạn quân của Tần vương làm hậu thuẫn. Hoàng hậu là chị ruột của Tần vương, thái tử là cháu ngoại trai của Tần vương. Tần vương sát phạt quyết đoán, uy chấn thiên hạ, cho Hoàng đế mười lá gan, Hoàng đế cũng không dám phế Thái tử. Ông ta không dám, không phải là không muốn. Gần đây, Quý phi thổi gió bên gối, Hoàng đế lại nổi lên dục vọng, muốn kéo Diệp thừa tướng ở phe trung lập về bên phía Nhị hoàng tử. “Dật Nhi còn chưa cưới Hoàng phi, Diệp tiểu thư thông tuệ như vậy, trẫm nhưng là muốn cho bọn họ một mối hôn sự.” Trong thư phòng cũng không hẳn chỉ có Hoàng đế và Diệp thừa tướng, còn có mấy quyền thần nữa. Diệp thừa tướng cười cười, khẽ vuốt chòm râu “Thần thì cũng muốn để con bé gả cho Nhị hoàng tử, có điều con bé nhà thần lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ là thân thể yếu đuối khó hầu hạ, nếu không cũng sẽ không đưa vào trong chùa nuôi dưỡng. Thần nghe nói trong phòng của Nhị hoàng tử điện hạ có mấy thị thiếp, sức khỏe của con bé nhà thần không tốt, bị thị thiếp hơi sơ ý cãi lại hai câu, chắc chắn sẽ tức đến ngất đi, đến lúc đó, nếu con bé có gì không hay xảy ra, lão thần nhất định cũng sống không nổi nữa, đi theo con bé mất thôi.” Nghe xong lời này, Hoàng đế liền do dự. Nhị hoàng tử hơi chơi bời một chút, Diệp nữ bạc mệnh, chà đạp chết rồi thì cũng không sao. Sợ là sợ Diệp nữ bị tức chết rồi, tên ác ôn Diệp Phụ An kia không chết, trái lại muốn trả thù Nhị hoàng tử. Mặt khác, nghe ý tứ đó của Diệp Phụ An, nếu Diệp nữ vào cửa, thị thiếp khác là không thể tồn tại. Chuyện quan trọng nhất trong hoàng gia chính là khai chi tán diệp, đến lúc đó, Hoàng đế sợ nhất là thân thể Diệp nữ yếu ớt không thể sinh, còn không cho người khác sinh, thậm chí liên thủ với cha nàng ta hãm hại thị thiếp khác, khiến Nhị hoàng tử không có con nối dòng lưu lại. Hoàng đế cười nói “Dật Nhi là đứa lỗ mãng, Diệp khanh đã coi trọng con gái rượu như vậy, trẫm cũng không nỡ để một cô gái tốt như vậy bị Dật Nhi chà đạp. Đất Thục có tiến cống một ít tơ lụa, chút nữa Diệp khanh mang về cho Diệp tiểu thư đi.” Diệp Phụ An đi ra từ Thượng Thư Phòng, mặt mày hồng hào. Con gái cưng của ông há có thể để cho con sói háo sắc Triệu Dật kia chà đạp? Ông chỉ là thổi phồng con gái mình, khoe khoang một chút thôi, hòn ngọc quý trên tay Diệp Phụ An ông, há là người bên ngoài muốn cưới là có thể cưới được? LY CHÂU TRONG LÒNG BÀN TAY Tác giả Phân Phân Hòa Quang Thể loại Cổ đại, cung đình hầu tước, trời đất tác thành, sát thần lạnh tâm lạnh tính, độc ác tàn nhẫn – tiểu cô nương hòn ngọc quý xinh đẹp yếu ớt, SỦNG_SẠCH_NGỌT, cung đấu gia đấu nhẹ, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài 112 chương Tình trạng Hoàn edit. Diệp gia mấy đời trung lương lại đều là quan văn. Thừa tướng Diệp Phụ An tuy rằng thủ đoạn độc ác, tác phong khiến một số người sợ hãi, nhưng là một lòng trung thành với nước với dân. Hoàng đế không có thành tựu gì quá lớn, tầm tầm thường thường hoàn toàn dựa vào trung thần. Diệp Ly Châu chính là hòn ngọc quý trên tay Diệp thừa tướng. Từ khi sinh ra sức khỏe của nàng đã không tốt. Khi còn bé, cao tăng nói nàng muốn sống tiếp, tốt nhất là phải xuất gia, sống cả đời trong chùa, cơm canh đạm bạc, làm bạn với nhang đèn. Chỉ là, cha của Diệp Ly Châu thương yêu nàng như thế, sao nỡ lòng để nàng xuất gia làm ni cô. Năm Diệp Ly Châu được ba tuổi, bà vú của nàng nhất thời sơ ý, hại nàng bị lạnh một đêm, bệnh nặng một trận, sốt cao tới nỗi suýt nữa thì chết non. Diệp thừa tướng mời danh y chữa bệnh cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Thế nhưng, vào năm Diệp Ly Châu được năm tuổi, Diệp thừa tướng nhìn thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, cũng không dám giữ nàng ở nhà nữa, mà đưa Diệp Ly Châu đến Minh Phật Tự, từ đó chỉ có ngày lễ ngày tết, Diệp thừa tướng mới có thể tới gặp Diệp Ly Châu một lần. Diệp Ly Châu sống gần mười năm trong chùa, ăn ở như một nhà tu hành chỉ là không xuống tóc, nàng cảm thấy bản thân lục căn chưa sạch, hồng trần chưa dứt, không thích hợp xuất gia. Đến năm nàng mười lăm tuổi, Diệp thừa tướng đón nàng xuống núi. Bởi vì sống lâu trong chùa, các ni cô trong chùa từ trước đến nay không thảo luận về dung mạo của con gái, nhưng thật tâm mà nói, dáng dấp của Diệp Ly Châu cực kỳ động lòng người đúng là một báu vật trời ban, thê nhưng chính nàng lại không biết. Vẻ đẹp của Diệp Ly Châu, không thể dễ dàng nói ra miệng. Vừa thuần khiết lại quyến rũ, nơi nơi đối lập nhau. Điểm chu sa giữa ấn đường, có lúc khiến người ta cảm thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, có lúc khiến người ta cảm thấy xinh đẹp mê người. Tuổi tác của nàng tuy nhỏ, cử chỉ lại vô cùng mềm mại, như liễu yếu đón gió, màu da như băng như tuyết, quyến rũ tự nhiên, nhất là một đôi mắt hoa đào hàm chứa một đầm nước xuân, lúc nào cũng như đang mê hoặc người khác. Diệp Ly Châu xuống núi, xác định chưa chắc sống qua được mùa đông năm sau. Thế nhưng ngoài ý muốn, nàng lại gặp được Tần vương Đề Kiêu. Diệp Ly Châu phát hiện mỗi lần đến gần Đề Kiêu bệnh tình của nàng sẽ suy giảm đi một chút. Tần Vương Đề Kiêu thân cao chín thước, dung mạo như ngọc, văn võ song toàn nhưng lại lạnh tâm, lạnh tính. Mọi người đều biết Tần Vương là một sát thần đến Hoàng đế cũng phải nể sợ hắn. Chị ruột của Đề Kiêu chính là Hoàng Hậu, Thái tử điện hạ là cháu ngoại trai của Đề Kiêu. Nhưng tất cả thành tự của hắn đều do đổ máu mà có được. Đề Kiêu xưa nay luôn thiên vị cháu ngoại trai thông minh nghe lời này của hắn nên cũng không có thiện cảm với Diệp thừa tướng. Thái tử xuất thân cao quý lại là dòng chính, nhưng một đám văn thần dưới tay Diệp Phụ An, lại chưa bao giờ nghiêng về phía Thái tử. Đương nhiên, Diệp thừa tướng cũng không thiên vị người khác. Ban đầu Đề Kiêu có ý tác hợp Diệp Ly Châu cho cháu ngoại Thái tử của mình nhằm mục đích dùng quan hệ thông gia để lôi kéo Diệp thừa tướng, nhưng đến khi gặp được nàng rồi hắn lại đổi hướng thành tác hợp cho bản thân. “Trên lầu ngắm núi, đầu tường ngắm tuyết, trước đèn ngắm trăng, trong thuyền ngắm ráng chiều, dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, đây đều là những cảnh tượng tuyệt đẹp. Hắn vốn tưởng rằng, ngày đó dưới ánh trăng, bởi vì ánh trăng mông lung, nên Diệp Ly Châu đã tăng thêm mấy phần sắc đẹp, giờ đây nhìn nàng dưới ánh mặt trời, hắn phát hiện Diệp Ly Châu càng đẹp hơn.” Đề Kiêu là người mạnh mẽ, từ trước tới giờ đều nói chuyện dựa vào thủ đoạn, hắn cũng yêu thích người mạnh mẽ, không ngờ có một ngày, người được ưa thích nhất trong mắt hắn, lại là một tiểu mỹ nhân bệnh tật gió thổi một cái đã ngã. Bản thân Đề Kiêu nhiều năm qua thanh tâm quả dục. Bình thường hắn rất ghét mùi son phấn trên người đàn bà, ghét nhất nơi trăng hoa Tần lâu Sở quán, cho nên tới giờ vẫn cô đơn lẻ bóng. Nữ nhân với hắn mà nói, là đứa con ghẻ trắng mịn vừa thơm vừa giả dối, khiến hắn chán ghét, nhưng mà, Diệp Ly Châu lại không giống vậy. Bởi vì từ nhỏ nương nhờ cửa phật, là nơi thanh tịnh nhân từ nên tích cách của Diệp Ly Châu cực kì đơn thuần, trong sáng. Trên người nàng cũng không có mùi phấn son dung tục. Duyên phận giữa Đề Kiêu và Diệp Ly Châu là do trời đất tác thành, thế nhưng để cưới được mỹ nhân về nhà Đề Kiêu cũng gặp không ít trắc trở từ nhạc phụ đại nhân, từ tranh chấp trong triều cho đến bên ngoài. “Ly châu trong lòng bàn tay” là một bộ truyện sủng ngọt. Nam chính mạnh mẽ, lạnh lùng. Nữ chính yếu ớt, bánh bèo. Cung đấu, gia đấu không quá gay gắt. Nội dung ít mâu thuẫn, cao trào nhưng bù lại một vài tình tiết xen lẫn khá hài hước, dễ thương. Bản edit rất mượt mà, mạch lạc tuy nhiên có một vài chỗ mình không thích lắm, bởi vì đây là truyện cổ đại nhưng nhiều chỗ các bạn dịch lại dùng từ chưa được thuần cổ. Nói chung truyện vẫn khá hay và đáng đọc ạ. “Đề Kiêu ôm nàng vào lòng, dù cách khôi giáp lạnh như băng, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của nàng “Diệp Ly Châu, sau này, ta sẽ thương nàng cả đời, sẽ đối tốt với nàng, sẽ không rời xa nàng nữa.” Hắn cao lớn như ngọn núi, sau khi cưới nàng, hai người chính là những người thân thiết nhất, hắn sẽ chống đỡ một mảnh trời cho nàng, không để cho nàng khóc, sẽ chỉ che chở nàng, để cho nàng mãi mãi ngây thơ. Diệp Ly Châu không hiểu tại sao Đề Kiêu lại đột nhiên nói những lời này. Nàng gật đầu, ôm lại Đề Kiêu, mặc dù cả người hắn đều là vết máu, mùi máu tanh trên người rất nặng. Bộ dạng này của hắn hệt như là người đi ra từ đống xác chết, rất dễ làm cho người khác sợ hãi. Nhưng Diệp Ly Châu không sợ hắn. Nàng muốn ở bên cạnh hắn mãi mãi.” Đọc truyện tại

ly châu trong lòng bàn tay